“Đó là khoảng thời gian đ/au khổ nhất của bố mẹ và con.” Mẹ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như có nước, “Chúng ta mất rất nhiều thời gian mới vượt qua được. Sau này, khi đến viện mồ côi, chúng ta gặp được con.”
“Lúc ấy con mới ba tháng tuổi, nhỏ xíu và hay cười. Chỉ cần nhìn thấy con lần đầu, bố mẹ đã quyết định nhận nuôi con, coi con như con đẻ, yêu thương con hết mực.”
“Vì vậy, Lâm Vãn à,” Bố chắc nịch nói, “Con không phải vật thay thế cho ai. Con chính là con, là đứa con gái duy nhất của nhà họ Lâm.”
Tôi không kìm được nước mắt, chúng trào ra như suối.
Hóa ra là thế.
Tôi không phải tiểu thư giả nào cả. Nơi này chính là nhà tôi.
Bố mẹ chính là cha mẹ ruột của tôi.
Dòng m/áu giờ đây bỗng trở nên vô nghĩa.
Phòng họp chìm trong im lặng.
Nhưng tôi mới là khán giả bị bưng bít suốt thời gian qua.
“Ái Hữu” – Cố Minh Viễn cũng c/âm như hến.
Cảnh sát nhanh chóng tới bắt giữ Cố Minh Viễn và Tống D/ao vì tội l/ừa đ/ảo thương mại và phỉ báng.
Sau đại hội cổ đông, cả nhà tôi cùng Cố Diễn trở về nhà.
Chú Vương cũng đến, ông là “chiến hữu thân thiết” của bố, đồng thời là “giám đốc hậu cần” của vở kịch này.
Mẹ tôi tự tay nấu cả bàn tiệc thịnh soạn.
Trên bàn ăn, bố nâng ly rư/ợu nhìn tôi xúc động: “Con gái, mấy ngày qua khổ con rồi.”
Tôi lắc đầu cười: “Không khổ, vui lắm ạ.”
“Đúng không nào!” Mẹ hào hứng tiếp lời, “Mẹ đã bảo diễn xuất của mẹ đỉnh lắm mà! Nhất là cảnh đuổi con ra khỏi nhà, biểu cảm đ/au lòng đó đúng đỉnh cao!”
Em trai lẩm bẩm: “Mẹ suýt nữa đã bể show.”
“Xạo! Đó là nụ cười trong nước mắt!”
Cả nhà lại rộn rã tiếng cười như xưa.
Chú Vương nhìn chúng tôi cười: “Lão Lâm à, kịch bản nhà cậu đem đi quay phim được đấy, đảm bảo đình đám.”
“Tất nhiên!” Bố tôi đắc chí đáp.
Đang lúc náo nhiệt, Cố Diễn gắp cho tôi miếng sườn chua ngọt yêu thích.
Anh nhìn tôi âu yếm: “Từ nay về sau, không ai dám b/ắt n/ạt em nữa.”
Mẹ lập tức nhân cơ hội tiếp lửa: “Tiểu Cố à, con xem Vãn Vãn nhà ta cũng lớn rồi, chuyện của hai đứa định khi nào đây?”
Bố tôi gật lia lịa: “Bố thấy được! Sắp xếp gặp phụ huynh hai bên, đính hôn luôn đi!”
Cố Diễn cười, ánh mắt đầy mong đợi hướng về tôi.
Mặt tôi đỏ ửng như bốc lửa.
“Bố! Mẹ!” Tôi thẹn thùng dậm chân.
Tôi có người cha cưng chiều hết mực, bà mẹ diễn sâu yêu thương, cậu em thiên tài miệng lưỡi sắc nhọn mà lòng dạ mềm yếu.
Giờ đây còn thêm anh bạn trai đen thui mà tình thâm.
Ánh hoàng hôn nhuộm vàng phòng khách qua khung cửa sổ.
Chúng tôi là một gia đình.
Cùng dòng m/áu hay không, có quan trọng gì đâu?
Tình yêu thương mới là sợi dây bền ch/ặt nhất trên đời.
(HẾT)