Từ bỏ đứa con bạc nghĩa

Chương 11

10/10/2025 08:56

Như lời hắn nói, mối qu/an h/ệ của chúng tôi muốn tiến thêm bước nữa thật sự rất khó khăn.

Tôi vừa thoát khỏi cuộc hôn nhân kiểu osin.

Không thể lại lao vào vai trò người giúp việc nữa!

Thôi được, nếu không xong thì quẩy đít ra đi, đóng phí ph/ạt khổng lồ mà rời đi thôi.

...

Gạt bỏ tâm trạng, tôi theo tình theo lý đến trường giáo dưỡng thăm Châu Tuấn.

Cậu ta g/ầy đi nhiều, nét mặt bớt hung hãn thêm ủ rũ, người cứ đờ đẫn.

Khóe miệng và cánh tay lấm tấm vết bầm tím.

Xem ra cũng hứng chịu không ít đò/n roj của xã hội ở nơi này.

Thấy tôi, cậu ta bất giác bước lại gần, mắt ánh lên vệt nước và ánh sáng vui sướng.

Bàn tay chạm tới tôi lại co rúm lại đầy sợ hãi.

Tôi lạnh lùng nhìn cậu.

Dù đáng thương nhưng giờ khuôn mặt ấy trông dễ chịu hơn cái vẻ nhờn nhợt trước kia.

'Mẹ...' - Cậu khẽ gọi, tỏ ra bối rối và lo lắng.

Như chú chó hoang vừa đợi được chủ, lại sợ bị gh/ét bỏ.

'Con sai rồi, mẹ m/ắng con đi.' Cậu cúi gằm mặt, hai tay siết ch/ặt.

Lòng tôi không gợn sóng, thản nhiên: 'Không m/ắng, cũng chẳng quản. Con không đáng.'

Nước mắt cậu ta lập tức rơi xuống.

'Mẹ, con thật sự biết lỗi rồi, hôm nay con mới biết chỉ có mẹ thương con nhất.

'Tất cả là lỗi của bà và ba, suốt ngày nói x/ấu mẹ, con không hề muốn bỏ mẹ đâu.'

Tôi bật cười, cậu ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi đầy ngơ ngác.

Tôi lau đi giọt nước mắt vì cười: 'Châu Tuấn à Châu Tuấn, con đúng là có sữa là gọi mẹ. Ba con dù là đồ đểu cáng, nhưng ít nhất cũng từng đứng ra bảo vệ con trước Đổng Gia đấy.'

Tôi lắc đầu thất vọng tột cùng.

Buộc phải thừa nhận, đứa con tôi đẻ ra vốn mang bản chất lang sói.

'Ráng cải tạo tốt đi.'

Tôi quay lưng bỏ đi không luyến tiếc.

Cái kết như thế, có thể an ủi linh h/ồn Giang Ninh Dĩ uất h/ận ch*t đi ở kiếp trước rồi.

Những xiềng xích trói buộc nửa đời người ấy đã hoàn toàn bị tôi giũ bỏ.

Giang Ninh Dĩ của hôm nay, không sợ hãi tương lai.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm