Móng tay mọc ngược

Chương 3

08/11/2025 07:15

Liệu đó có phải là bố mẹ của Giang Hằng?

Thôi kệ, dù sao Giang Hằng cũng đã tự do rồi, để sau này anh ấy tự giải thích mọi chuyện vậy.

Tôi rõ ràng đã nhắm mắt lại.

Chắc là hiện tượng đèn cù trước khi ch*t, tôi đã thấy đôi mắt ngấn lệ của Giang Hằng.

Đây là ngày đầu tiên sau khi tôi ch*t.

8

Tôi thực sự rất muốn xóa bỏ sự tồn tại của mình khỏi tâm trí Giang Hằng ngay lập tức.

Nhưng hệ thống nói sức mạnh của cốt truyện vẫn còn, chỉ có thể dần dần ghi đ/è lên ký ức.

Buồn bã, tôi lại muốn hút th/uốc, nhưng vồ hụt.

Quên mất, giờ tôi chỉ là một linh thể.

Ánh mắt tôi đậu xuống chàng thanh niên vẫn ngồi đó đọc sách.

Thật nực cười.

Chỉ sau khi tôi ch*t, tôi mới dám nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy yêu thương và xót xa như vậy.

Quầng thâm dưới mắt anh vẫn còn, đã một thời gian anh ngủ không ngon, người cũng g/ầy đi nhiều, chỉ nhờ chiều cao mà che đỡ.

Lúc đó tôi sốt ruột mà không làm gì được.

Đành dùng cách thô thiển nhất, đ/á/nh nhau với anh một trận.

Kiệt sức rồi thì dễ ngủ hơn.

Chà, giờ nghĩ lại, mình thật sự đã rất tận tâm mà.

Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt.

Chiếc đồng hồ treo tường chỉ 10 giờ tối.

Đến giờ Giang Hằng phải đi ngủ rồi.

Nhưng anh vẫn ngồi đây đọc sách.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn, ngay ngắn, như đang chờ đợi điều gì đó.

Tôi bước lại gần.

Màn hình tối đen.

Đây là chiếc điện thoại tôi m/ua cho anh mấy năm trước, không có kết nối internet, chỉ liên lạc được hai chiều với tôi.

Đến cuối cùng cũng chẳng dùng mấy, toàn là tôi gọi cho anh rồi anh không nghe máy.

Giờ để đây làm gì?

Định thu dọn hết đồ đạc của tôi rồi vứt đi sao?

Hừ.

Tôi cười khổ lắc đầu.

Cuộc đời này, ép buộc người không yêu mình là vậy đó.

Cây đắng trổ quả đắng, dưa ép không ngọt.

Tôi lặng lẽ ở bên anh.

Đến tận 12 giờ đêm.

Giang Hằng cuối cùng cũng động đậy.

Đến giờ ngủ rồi.

Tôi thở phào.

Anh ngẩng mắt, lại liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn tối đen.

Một lát sau đứng dậy, cất sách lên giá, rồi đi về phòng ngủ.

Tôi cũng đi theo anh.

Khi đến cửa phòng, anh dừng lại, quay lại phòng khách.

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, anh cầm theo điện thoại vào phòng ngủ.

Tôi cũng theo vào.

Anh đi tắm, tôi nằm trên giường.

Lúc này tôi chợt nghĩ, làm m/a cũng tốt phết.

Tiếng nước ngừng, anh mặc đồ ngủ bước ra.

Tóc lau qua loa còn ướt sũng đã định lên giường ngủ.

Tôi bất lực lên tiếng: "Ít nhất cũng lau khô tóc chứ, không ngủ dậy lại đ/au đầu đấy".

Nói xong mới nhớ mình đã ch*t rồi.

Anh nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Rồi đột nhiên đứng dậy, đi lấy máy sấy tóc.

Tôi ngồi dậy, chống cằm cười nhìn anh sấy tóc.

Ừ, cũng còn có chút khôn ngoan, ít nhất còn nhớ lời tôi dặn.

Thế là tôi yên tâm phần nào.

Khi tắt đèn, anh lại nhìn chiếc điện thoại, mím ch/ặt môi.

Không vui rồi.

Tôi ngơ ngác không hiểu.

Chiếc điện thoại này chỉ có liên lạc với tôi, hay anh quên mất chuyện đó rồi?

Điện thoại của anh tôi đã sạc đầy pin, nhưng để trong phòng mình.

Chắc vài ngày nữa sẽ phát hiện ra thôi.

Tôi cẩn thận chui vào vòng tay anh, nhắm mắt mãn nguyện.

9

Giang Hằng dậy rất sớm.

Khi tôi tỉnh giấc, bên giường đã vắng bóng người.

Thực ra tôi rất thích nằm nướng.

Tôi vô thức nhìn về phía bàn.

Điện thoại cũng không còn ở đó nữa.

Tôi hơi nhíu mày, đứng dậy đi theo anh.

Chàng thanh niên đứng trước cửa trầm tư.

Tay anh nắm ch/ặt chiếc điện thoại, nhìn kỹ thì bàn tay đang run nhẹ.

Giang Hằng cẩn thận đặt tay lên cửa, rồi lại vô ý buông ra.

"Mở nó đi, Giang Hằng, anh tự do rồi".

Tôi khoanh tay nhìn cảnh này, dù anh không thể nghe thấy, vẫn dùng giọng động viên nói.

Gương mặt điển trai của chàng trai thoáng hiện chút bối rối, cùng vài nét phức tạp tôi không hiểu nổi.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi.

Cho đến khi anh đặt tay lên tay nắm cửa.

Xoay.

Cánh cửa mở ra dễ dàng.

Hóa ra tối qua anh không khóa cửa.

"Nguy hiểm quá, sau này không có tôi, đừng làm thế nữa nhé".

Tôi không yên tâm dặn dò.

Cầu thang bên ngoài.

Nơi góc cầu thang có một ô cửa sổ.

Ngoài trời đã tạnh mưa nhưng vẫn còn u ám.

Tôi cũng hít một hơi thật sâu.

Ừm, không khí khá trong lành.

Tôi theo anh bước ra khỏi cửa.

Nhìn biểu cảm đờ đẫn của anh.

Tôi cười đùa: "Cảm giác tự do có tuyệt không?"

"..."

Chàng trai bừng tỉnh, nhưng như bị bỏng, lập tức quay vào phòng.

Anh lại nhìn chiếc điện thoại.

Sau đó, anh đóng cửa phòng lại, ngồi xuống ghế sofa.

Bật màn hình điện thoại lên, không thao tác gì, màn hình tối lại, bật lên, rồi lại tối đi.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Tôi cũng cúi xuống xem.

Vẫn là hình nền tôi từng đặt.

Hừ.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy chuông điện thoại của Giang Hằng.

Ai gọi cho anh thế?

Giang Hằng cũng nghe thấy.

Anh đứng dậy, đi về phía ng/uồn âm thanh.

Là phòng của tôi.

Anh do dự một lát, rồi vẫn đẩy cửa bước vào.

10

Phòng tôi khá sạch sẽ, không nhiều dấu vết sinh hoạt.

Thứ duy nhất mang màu sắc cá nhân, có lẽ là con thú nhồi bông mà chúng tôi đặt tên là Bell.

Là món quà Giang Hằng tặng tôi hồi nhỏ.

Lần đó anh lên cơn đi/ên có nhắc đến con thú nhồi bông.

Tôi gi/ận dữ, cười lạnh bảo đã vứt từ lâu.

Anh không thích tôi mà?

Tôi vứt những thứ này đi anh phải vui mừng chứ?

Anh không giãy giụa nữa.

Sau trận đó, mặt anh đầy nước, nói gh/ét tôi.

Mắt hơi đỏ.

Không biết có phải anh đã khóc.

Nhưng tôi biết trái tim anh cứng lắm.

Sau đó anh không nhắc đến chuyện này nữa, tôi cũng không nói thêm, cả hai im lặng bỏ qua.

Giang Hằng nhìn chằm chằm con thú nhồi bông rất lâu.

Chuông điện thoại ngừng vang cũng không hay.

Anh cẩn thận ôm chú gấu bông vào lòng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm