15
Liên quan gì đến tôi chứ? Đâu phải tôi bảo anh ta đừng đi làm.
Hơn nữa ở nhà anh ta vẫn làm việc đều đặn, chỗ làm việc ở đâu có quan trọng lắm đâu?
Nhưng ngày hôm sau tôi vẫn đuổi Lận An đi làm.
Đi làm đi cho nhanh.
Suốt ngày quanh quẩn ở nhà, nhìn mà phát ngán.
May là anh ta còn biết phân biệt việc quan trọng.
Mỗi chiều đi làm về, Lận An thường kể cho tôi nghe về đứa em trai đang tiếp quản công ty.
"Đần kinh khủng, không bằng một phần mười trí thông minh của anh. Không phải nó du học nước ngoài sao?"
"M/ua bằng thôi."
"Thế mà ở cạnh anh nhiều năm vậy mà chẳng học được tí bản lĩnh nào à?"
Tôi đang massage chân, nghe vậy liền liếc nhìn Lận An.
"Lúc tôi học thêm, nó ngồi bên cạnh chơi tàu hỏa. Lúc tôi học nhảy lớp, nó còn gào khóc vì bé gái hàng xóm không chịu chơi chung. Anh bảo nó học được gì từ tôi?"
Lận An đặt tập tài liệu xuống, kéo chân tôi đặt lên đùi anh ta.
Rồi nhẹ nhàng massage cho tôi.
Thực ra chân tôi không cảm nhận được nhiều, nhưng mỗi lần tay anh ta chạm vào, người tôi lại nóng bừng lên.
Ban đầu tôi không muốn anh ta làm vậy.
Chủ yếu là thấy ngại ngùng.
Anh ta bảo chúng tôi có qu/an h/ệ, nhưng hiện tại rõ ràng là không hề có qu/an h/ệ gì.
Đôi khi những hành động của anh ta khiến tôi không thể chấp nhận nổi.
Nhưng anh ta có phải loại người biết nghe lời khi bị từ chối đâu?
Dĩ nhiên là không rồi.
Nên giờ tôi cũng mặc kệ.
Anh ta muốn làm gì thì làm.
Đằng nào từ chối xong anh ta cũng chẳng nghe theo.
Chỉ tổ phí thời gian của tôi.
16
Dù chân giờ không còn cảm giác nhiều, nhưng không phải là hoàn toàn vô giác.
Dưới bàn tay massage của anh ta, tôi khẽ run lên.
Vừa run xong đã biết là không ổn.
Chưa kịp cảnh báo anh ta im miệng.
Đã nghe Lận An cười khẽ, giọng đầy hứng thú: "Sướng thế à? Run cả lên rồi. Xem ra kỹ thuật của em vẫn tốt lắm nhỉ."
Tôi lườm anh ta: "Anh không thể nghiêm túc được một lúc à?"
"Xin lỗi, trước mặt em thì không thể nghiêm túc nổi. Với lại trước mặt vợ mình thì cần gì phải giữ kẽ."
Hủy diệt đi, cái thế giới này.
-
Sau vụ t/ai n/ạn phải nằm liệt giường lâu ngày, việc phục hồi chức năng lại không được thực hiện ngay.
Nên hiệu quả cuối cùng vẫn không được như mong đợi.
Ngay cả việc đứng lên, hiện tại cũng là điều vô cùng khó khăn.
Còn việc bao giờ mới có thể đi lại mà không cần người đỡ thì khó mà đoán trước được.
"Sợ gì? Em còn cả đời phía trước mà, đâu phải chỉ còn vài năm đâu. Rồi sẽ có ngày em đứng dậy được thôi, dù là năm năm, mười năm hay hai mươi năm, anh vẫn sẽ ở bên em."
Nếu người tôi thích nói câu này thì có lẽ tôi đã rất cảm động.
Nhưng đây là kẻ th/ù không đội trời chung kiêm tên bi/ến th/ái hay quấy rối tôi nói ra lời này, lòng tôi trào dâng cảm xúc khó tả.
Lận An mở hộp bánh anh ta mang về, đẩy về phía tôi.
"Luyện tập vất vả rồi, anh m/ua bánh em thích nhất đây, ăn chút đi?"
Đúng là món tôi thích nhất, nhưng giờ khẩu vị không còn như xưa.
Nhìn chiếc bánh, tôi chợt nhớ ra chuyện cũ.
Dùng dĩa chọc vào miếng trái cây trên bánh, tôi quay sang nhìn Lận An.
17
"Anh còn nhớ không?"
"Ừ?"
"Hồi cấp ba, em vì áp lực học hành nên thích ăn đồ ngọt. Lúc nào cũng lén ăn một mình không để bạn cùng lớp thấy, nên chẳng ai biết chuyện này. Cho đến một lần bị anh bắt gặp."
Tôi nhìn nụ cười trên mặt Lận An dần tắt lịm, trong khi nụ cười của tôi ngày càng rạng rỡ.
"Kết quả anh chế nhạo em là đàn ông con trai mà thích đồ ngọt nhạt nhẽo. Vì chuyện này em còn đ/á/nh nhau với anh một trận, anh còn nhớ không?"
Lận An nhớ chứ.
Nhưng anh ta đang cố trốn tránh.
"Nhớ không? Chắc không nhớ đâu, vì em cũng chẳng nhớ chuyện này nữa rồi. Ăn bánh thì sao? Ăn chút ngọt cho tâm trạng tốt lên, cứ ăn đi, lần sau anh lại m/ua cho."
Tôi cười khẩy, ăn một chút rồi đẩy sang cho Lận An.
Anh ta mặt không đỏ không tái cầm luôn cái dĩa tôi vừa dùng, vài miếng đã xử lý xong phần bánh còn lại.
"Thực ra em không cần quá lo lắng về chuyện đứng dậy đâu. Dù không đứng được thì anh vẫn sẽ chăm sóc em chu đáo, trước đây anh không cũng chăm em suốt một thời gian dài rồi sao."
"Bao nhiêu năm?"
Tôi hỏi bất ngờ khiến Lận An gi/ật mình.
"Gì cơ?"
"Em hỏi anh đã chăm em bao nhiêu năm? Và anh quay về từ thời điểm nào? Lúc đó em đang làm gì, đã ch*t hay còn sống?"
Lận An thở dài, dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
"Đừng nói ch*t chóc nữa. Anh chăm em mười năm. Vì bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất, sau này anh tìm đủ bác sĩ giỏi cũng không giúp em đứng dậy được. Những ngày đầu ở cùng em, tính em cực kỳ hung dữ, thường xuyên ném đồ vào người anh."
18
Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, tựa đầu lên vai tôi - dĩ nhiên là không dùng sức.
"Lúc nào cũng bảo anh cút đi, đuổi anh ra xa, không cho anh giúp đỡ. Nhưng anh là ai chứ? Sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được? Anh từ từ mở cánh cửa trái tim em, bước vào thế giới của em, rồi thành công cùng em chung một sổ hộ khẩu."
"Thế sau tính em có tốt hơn không?"
Lận An im lặng giây lát, chợt nhớ ra điều gì đó buồn cười nên bật cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc.
"Không đâu, chỉ là em không ném đồ vào anh nữa thôi."
"Thế em dùng gì?"
"Dùng miệng, dùng răng ấy mà. Có thời gian cổ anh đầy vết em cắn. Không chịu nổi thì em cắn anh, cắn đầy người dấu răng. Nhưng anh không thấy đ/au, ngược lại còn thấy rất tuyệt."