Huyền Tông nghe xong, lòng đầy an ủi. Từ đó càng tin tưởng rằng, chỉ cần tiếng xúc xắc còn vang, ván cờ chưa kết thúc, đất nước vẫn bình yên.

Bọn hoạn quan cùng nịnh thần sợ làm mất hứng, càng ra sức nịnh hót. Trong tấu chương, chúng cố ý giảm nhẹ tin chiến sự, khi tâu miệng thì dùng câu "lo/ạn nhỏ nơi biên cương" để lướt qua. Dưới tiếng xúc xắc, đế vương say đắm, nền móng Đại Đường hùng mạnh âm thầm sụp đổ.

——

**ĐỒNG QUAN THẤT THỦ**

Cho đến khi tin Đồng Quan thất thủ truyền đến, triều đình mới thực sự chấn động.

Hôm ấy, tiếng xúc xắc đang vang, cửa cung bỗng dâng tin gấp. Huyền Tông nhíu mày, vẫn định tiếp tục gieo quân cờ. Nhưng tấu chương liên hồi thúc giục, cuối cùng làm gián đoạn ván cờ. Vua mở tờ tấu, chỉ thấy từng chữ đẫm m/áu và nước mắt: Tướng giữ Đồng Quan thua trận, kỵ binh Hồ ào ạt tiến vào, kinh thành chấn động.

Xúc xắc trong tay Huyền Tông "cộp" một tiếng lăn xuống bàn, chẳng còn tâm trạng nhặt lên.

Trong thành Trường An, bách tính hoảng lo/ạn, chợ phố đầy tiếng than khóc. Những tiếng cười đắm chìm trong ván cờ thuở nào, chỉ một đêm hóa thành tiếng gào thét.

——

**CUỘC CHẠY TRỐN THẢM HẠI**

Huyền Tông bất đắc dĩ phải cùng Dương Quý Phi và bá quan văn võ vội vã chạy về hướng Tây.

Tiếng ngựa phi lo/ạn xạ, bụi cuốn mịt m/ù. Bàn cờ lộng lẫy ngày nào trong Đại Minh cung, giờ đã bị bỏ lại nơi cung lạnh, phủ đầy bụi. Nằm yên lặng, chẳng ai đoái hoài. Dọc đường quân tâm rời rạc, dân chúng oán than. Ai nấy đều biết, mối lo/ạn này bắt ng/uồn từ đế vương đắm chìm, triều cương đổ nát.

——

**BI KỊCH MÃ NGÔI PHA**

Đến dịch trạm Mã Ngôi, cấm quân nổi lo/ạn. Tướng sĩ đồng loạt kêu oán: "Nếu không có Quý Phi, sao đến nỗi này!" Quân tâm phẫn nộ, gươm giáo giương đầy.

Huyền Tông mặt mày xám xịt, ngoảnh lại nhìn Dương Quý Phi. Nàng vẫn dung nhan như thuở nào, nhưng đã không thể dập tắt lòng gi/ận của chúng.

Quý Phi mắt lệ mờ ảo, khẽ nói: "Bệ hạ, thần thiếp nguyện lấy cái ch*t này đổi lấy sự bình an của bệ hạ."

Huyền Tông r/un r/ẩy đưa tay, cuối cùng ban chỉ dụ tàn khốc nhất.

Một h/ồn hương liễu, từ đây tiêu tan nơi hoang dã. Người bạn cờ ngày trước, giờ yên giấc nơi đồng hoang.

——

**VÁN CỜ KẾT THÚC**

Gió cát Mã Ngôi Pha cuốn đi ván cờ cuối cùng của đế vương và mỹ nhân. Huyền Tông không dám gieo xúc xắc nữa. Bởi ông hiểu rằng, dù thắng bại, bàn cờ Đại Đường hùng mạnh đã đổ sập.

Từ đó về sau, Trường An không còn đêm đêm ca múa, chợ búa chẳng còn tiếng xúc xắc leng keng. Dân chúng lưu lạc trong lửa đạn, binh sĩ ngã xuống nơi chiến trường. Niềm vui trò chơi xúc xắc, như hoa Ưu Đàm thoáng nở, theo khói lửa lo/ạn An - Sử mà tan biến hẳn.

Tiếng xúc xắc ngày trước, vẫn văng vẳng bên tai; nụ cười thuở nào, đã hóa khói bụi. Mọi vinh hoa phú quý, đều dừng lại bên viên xúc xắc rơi xuống bàn kia, chẳng còn nơi trở về.

——

**LỜI KẾT**

Nhiều năm sau, Bạch Cư Dị cầm bút viết: "Khác nào, thuở du ngoạn xưa kia". Ấy là nỗi hoài niệm của hậu thế về thời Đại Đường huy hoàng. Nhưng ai có thể quên được, tiếng xúc xắc năm nào từng là tâm tình của đế vương và quý phi?

Chỉ là, dù xúc xắc có vang lên nữa, cũng không thể thay đổi kết cục ván cờ.

Thịnh thế như mộng, ván cờ như ảo. Trò chơi xúc xắc của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi, không chỉ là chứng tích tình yêu, mà còn là khúc dạo đầu cho sự suy vo/ng từ huy hoàng của Đại Đường.

Xúc xắc nằm yên bất động, ván cờ mãi dừng lại ở khắc cuối cùng.

Mà khoảnh khắc ấy, chính là hồi kết của thịnh thế.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
3 Miên Miên Chương 12
4 Không chỉ là anh Chương 17
7 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm