Có người hỏi: "Bây giờ em còn sợ đêm mưa đó không?"

Tôi lắc đầu, viết:

"Không. Vì em đã hòa giải với đêm đó rồi."

Ngày cuối cùng triển lãm.

Một cụ già đứng rất lâu trước bức ảnh gia đình.

Ông quay lại nói với tôi:

"Cô bé, đôi khi im lặng lại nói được nhiều điều hơn."

Tôi gật đầu.

Dùng giọng khàn đặc mà rành rọt: "Vâng."

Ông cụ mỉm cười: "Xem ra cô đã tìm thấy tiếng nói của riêng mình."

Ngày kết thúc triển lãm.

Giọng tôi đã có thể trò chuyện bình thường.

Nhưng tôi vẫn giữ thói quen suy nghĩ trước khi mở lời.

Bởi tôi đã hiểu.

Sức mạnh ngôn từ không nằm ở số lượng.

Mà ở trọng lượng của nó.

Mẹ hỏi: "Có muốn tổ chức tiệc mừng không?"

Tôi đáp: "Không cần."

"Đây không phải kết thúc, mà là khởi đầu."

Mẹ ngẩn người rồi bật cười.

Bà cuối cùng đã hiểu.

Sự im lặng của tôi không phải xiềng xích.

Mà là lựa chọn.

Lựa chọn giúp tôi trưởng thành.

15

Ngày dọn về nhà cũ.

Cả nhà tiễn tôi.

Mẹ xách hộp cơm giữ nhiệt.

Bên trong là món khoái khẩu của tôi.

Chị gái và A Hạo vác hành lý.

Cậu mang theo hộp th/uốc bổ.

Tôi bật cười: "Nhà còn đầy đồ mà."

Mẹ nói: "Mang theo, muốn ăn thì hâm lại."

Chị dặn: "Cuối tuần về nhà ăn cơm."

Cậu bảo: "Có việc gì thì gọi điện."

Tôi nhìn họ.

Bỗng muốn nói điều gì đó.

Nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng chỉ thốt hai chữ:

"Cảm ơn."

Giọng nhẹ mà chân thành.

Mọi người sửng sốt.

Rồi cùng cười vang.

Mẹ m/ắng yêu: "Đồ ngốc, với gia đình cần gì cảm ơn."

Đúng vậy, với gia đình cần gì cảm ơn.

Nhưng chính nhờ họ.

Tôi mới học được cách hòa giải với bản thân.

Cách trưởng thành trong im lặng.

Cách bày tỏ yêu thương bằng phương thức khác.

Lần chia tay này.

Không còn là chạy trốn.

Mà là trưởng thành.

Bởi tôi biết.

Dù chọn nói hay im lặng.

Họ vẫn sẽ ở đó.

Bằng cách dịu dàng nhất.

Chờ tôi tìm thấy tiếng nói riêng.

16

Thoắt cái đã thêm một tháng.

Triển lãm gây tiếng vang lớn hơn dự kiến.

Một tổ chức thiện nguyện liên hệ.

Mời tôi đi chia sẻ kinh nghiệm.

Chủ đề "Cách hòa giải với bản thân".

Tôi do dự mãi.

Rồi vẫn nhận lời.

Bởi tôi nghĩ.

Có lẽ trải nghiệm của mình.

Giúp được nhiều người giống tôi.

Tìm thấy cách tự hòa giải.

Buổi chia sẻ định vào cuối tuần.

Tôi báo trước với gia đình.

Tưởng họ sẽ lo lắng.

Nào ngờ đều ủng hộ.

Mẹ nói: "Cứ đi, cho mọi người thấy dũng khí của con."

Chị hỏi: "Cần chị đi cùng không?"

Tôi lắc đầu: "Một mình được rồi."

Cậu không nói gì.

Lặng lẽ chuẩn bị bài phát biểu giúp tôi.

Đêm đó.

Tôi ngồi bàn viết.

Nghĩ cách mở đầu.

Kể lại hành trình thế nào.

Bỗng nhận ra.

Mình đã có thể bình tâm.

Nhớ về đêm mưa.

Không sợ hãi.

Không lảng tránh.

Những u ám xưa kia.

Giờ đã hóa thành sức mạnh.

Tôi cầm bút.

Viết câu mở đầu:

"Đôi khi, im lặng không phải trốn chạy. Mà để có dũng khí đối diện nỗi sợ sâu thẳm nhất."

17

Ngày diễn thuyết.

Hội trường chật kín.

Phần lớn là người cùng hoàn cảnh.

Và gia đình họ.

Tôi đứng trên bục.

Hít sâu.

Thấy gia đình ngồi hàng đầu.

Nụ cười của họ.

Trao tôi dũng khí.

Tôi kể câu chuyện của mình.

Giọng nhỏ.

Mà ai nấy chăm chú lắng nghe.

Kể về đêm mưa.

Nỗi sợ mất tiếng.

Về tình yêu gia đình đôi khi hóa xiềng xích.

Về cách tìm lại chính mình trong im lặng.

Dưới khán đài.

Có người rơi lệ.

Có người nắm ch/ặt tay người bên.

Tôi biết.

Họ đều đang trải qua giông bão riêng.

Tìm lối thoát.

Kết thúc phần chia sẻ.

Một cô gái tìm tôi.

Cô nói từng gặp t/ai n/ạn giao thông.

Từ đó không dám lên xe.

Tôi hỏi: "Bây giờ thì sao?"

Cô đáp: "Nghe chuyện của chị. Em muốn thử đi xe một lần."

Tôi nói: "Từ từ thôi. Đừng vội."

"Nhớ nhé, hồi phục không ở tốc độ. Mà ở từng bước đều là lựa chọn của mình."

Cô gái khóc gật đầu.

Tôi chợt hiểu.

Hóa ra trải nghiệm của mình.

Không chỉ chữa lành bản thân.

Mà còn giúp người khác.

Tìm thấy dũng khí đối diện nỗi đ/au.

18

Tối hôm đó.

Cả nhà cùng ăn cơm.

Mừng buổi chia sẻ thành công.

Trên bàn ăn.

Chúng tôi kể về thay đổi của mình.

Mẹ nói đã học cách buông tay.

Chị nói không còn tự trách.

Cậu nói đã bỏ th/uốc.

Tôi nói: "Thay đổi lớn nhất không phải tôi biết nói lại. Mà là học được cách lắng nghe. Cảm nhận. Đối thoại với chính mình."

A Hạo nâng ly:

"Vì sự trưởng thành của mỗi chúng ta."

Tất cả cùng cười.

Bữa cơm này.

Không ai hỏi tôi có muốn dọn về không.

Vì họ biết.

Tôi đã tìm được nhịp điệu riêng.

Dù ở đâu.

Nhà vẫn là bến đỗ vĩnh viễn.

Sau bữa ăn.

Chúng tôi ngắm trăng sân sau.

Sao lấp lánh đầy trời.

Tôi thì thầm: "Cảm ơn mọi người."

Mẹ hỏi: "Cảm ơn gì?"

Tôi đáp: "Cảm ơn tình yêu của mọi người. Từng khiến con ngạt thở. Nhưng chính nhờ nó. Con mới có dũng khí bước ra."

Mắt mẹ đỏ hoe.

Chị nắm ch/ặt tay tôi.

Cậu quay mặt.

Lau khóe mắt.

19

Ngày tháng cứ thế trôi.

Tôi bắt đầu nhận triển lãm và diễn thuyết.

Khi ở địa phương.

Khi phải đi xa.

Mỗi lần ra khỏi nhà.

Mẹ vẫn giúp xếp hành lý.

Nhưng không còn lo lắng thái quá.

Bà học được cách nói: "Cẩn thận nhé".

Rồi tươi cười tiễn tôi lên đường.

Chị và A Hạo có con.

Là bé gái.

Hay cười khúc khích trong lòng tôi.

Tôi dạy cháu vẽ.

Cháu hỏi giọng ngọng nghịu:

"Cô à, sao cô hay im lặng thế?"

Tôi đáp: "Vì cô đang nghe tiếng gió."

Cháu nghiêng đầu: "Gió có tiếng hả cô?"

Tôi gật đầu: "Có chứ. Không chỉ gió. Còn tiếng hoa nở. Tiếng lá cây. Và tiếng lòng người."

Cháu ngơ ngác.

Rồi lại cười đùa.

Cậu tóc đã bạc nhiều.

Nhưng tinh thần phấn chấn hơn xưa.

Cậu nói: "Vì không phải lo cho cháu nữa."

Tôi hỏi: "Thật không lo nữa ạ?"

Cậu cười: "Lo thì vẫn lo. Nhưng cậu tin cháu đủ mạnh mẽ để tự chăm sóc mình rồi."

Tôi dựa vào vai cậu.

Mũi cay cay.

Hóa ra trưởng thành.

Không phải là không để người khác lo.

Mà biến nỗi lo thành niềm tin.

20

Mùa đông tới.

Bắc Thành lại đổ tuyết.

Tôi quàng khăn len ra ngoài.

Là chiếc chị mới đan.

Giờ chị đã biết đan áo.

Bảo sẽ đan cho cả nhà mỗi người một chiếc.

Tôi trong xưởng vẽ chuẩn bị triển lãm mới.

Chủ đề "Tứ thời".

Vẽ hoa xuân nở.

Nắng hạ chói chang.

Lá thu rơi.

Và tuyết đông bay.

Mỗi bức họa.

Đều giấu một bóng hình nhỏ.

Khi ngồi khi đứng.

Khi cười khi lặng.

Là tôi của những mùa khác nhau.

Cô giáo nói: "Phong cách em thay đổi rồi."

Tôi hỏi: "Thay đổi thế nào ạ?"

Cô đáp: "Thêm nhiều sắc ấm áp."

Đúng vậy.

Như cuộc sống tôi giờ.

Không còn đơn sắc đen trắng.

Mà ngập sắc màu.

Có tình thân gia đình.

Có quan tâm bè bạn.

Có thiện tâm người lạ.

Và cả kỳ vọng tương lai.

Giọng nói tôi.

Chẳng biết tự khi nào.

Đã trong trẻo hơn.

Nhưng tôi vẫn giữ.

Sự im lặng vừa phải.

Bởi tôi hiểu.

Ngoài ngôn từ.

Còn vô vàn cách biểu đạt.

Mà im lặng.

Là thứ mạnh mẽ nhất.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
3 Cháo Ấm Chương 17
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13
8 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm