Nụ cười của mẹ dịu dàng hơn một chút:
"Chu Vãn, con nên cảm ơn Hứa Miên vì đã ở lại chăm sóc gia đình thay con."
"Năm đó chỉ vì chút chuyện nhỏ mà con dứt áo ra đi, không nghe điện không hồi tin."
"Mẹ con làm gì có h/ận th/ù qua đêm, con mất trí nhớ cũng tốt, quên hết những chuyện không vui đi, chúng ta làm lại từ đầu."
"Đừng giữ bộ mặt lạnh như tiền ấy nữa, miệng con mà ngọt ngào được bằng Miên Miên thì mẹ với bố còn mừng khấn vái."
Chuyện bà gọi là "chút nhỏ" ấy...
Là khi tốt nghiệp cấp 3, Hứa Miên đã sửa nguyện vọng đại học của tôi sang một trường cách xa hai ngàn cây số.
Một ngôi trường vô danh tiểu tốt.
Chỉ để tôi không đăng ký trường 985 địa phương, tranh giành cha mẹ với cô ta.
Vì việc này, tôi suýt đã lấy d/ao đ/âm cô ta.
Hứa Miên núp sau lưng bố, làm mặt q/uỷ.
Thấy tôi không thể bình tĩnh.
Mẹ t/át tôi một cái:
"Đủ rồi! Miên Miên làm vậy là tốt cho con."
"Dù thành tích con có đỗ 985 thì cũng chỉ được điều sang ngành tồi."
"Có năng lực thật sự thì học cao đẳng cũng thành tài."
Để bảo vệ Hứa Miên, bà đem đen nói thành trắng.
Tôi thất vọng tận cùng.
Xách vali ra đi.
Bố thấy tôi tức gi/ận, vội gửi tin nhắn an ủi dù chưa kịp cho tiền sinh hoạt phí.
"Vãn Vãn, đừng trách mẹ!"
"Bà ấy với bố Miên Miên là đồng đội chiến đấu, đã hứa chăm sóc tốt cho Miên Miên."
"Từ khi Miên Miên về nước, không biết do không hợp thủy thổ hay gia sư dởm, chỉ đỗ được trường múa nhị lưu."
"Nó tính trẻ con, con lớn hơn, đừng so đo."
Bố chuyển khoản một nghìn sinh hoạt phí, nhiều hơn thời cấp ba 500 đồng.
"Thiếu thì gọi cho bố."
Quay lưng lại, Hứa Miên đã khoe khoang sinh hoạt phí mỗi tháng của cô ta là một vạn.
Suốt bốn năm, tôi chỉ về nhà vào kỳ nghỉ đông, ở vài ngày rồi đi.
Có lẽ khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.
Hoặc cũng có thể vì bố từng bị thương ở nước ngoài.
Tuổi càng cao, ông mắc các bệ/nh thoát vị đĩa đệm, huyết áp cao.
Năm cuối đại học, ông nói nhiều lời mềm mỏng dụ tôi về nhà.
"Mấy năm nay bố dựng được nhiều mối qu/an h/ệ, để dành cho con."
"Về thi công chức đi, con gái đừng bay xa thế, ở cạnh bố mẹ là tốt nhất."
"Nhắn tin cho mẹ đi, bà ấy nhớ con lắm, suốt ngày cầm ảnh con khóc."
Ông nói thành phố chúng tôi thuộc hạng nhất mới, phát triển tốt, có vị trí phù hợp với chuyên ngành của tôi.
Bảo tôi suy nghĩ kỹ.
Vẽ họa đồ tương lai m/ua nhà cho tôi.
Ai ngờ vừa về đã gặp t/ai n/ạn.
Về đến nhà, tôi đờ đẫn trước cửa phòng.
Vẻ mặt mẹ không được tự nhiên:
"Hồi đại học con không ở nhà, đàn piano và quần áo cũ của Miên Miên tạm để ở phòng con."
"Đợi con thi đỗ công chức, mẹ sẽ bảo nó dọn bớt đồ."
Nhìn căn phòng không còn chỗ đặt chân.
Liếc sang phòng Hứa Miên được trang trí lộng lẫy, từ ga giường đến giấy dán tường đều màu hồng công chúa mà cô ta thích.
Tôi không nói hai lời.
Quẳng tất cả thú nhồi bông và quần áo lỗi mốt của Hứa Miên ra ngoài.
Cô ta gào thét tức tối.
"Cấm động đồ của em!"
Bố định ngăn lại, tôi cầm chai cola định đổ lên cây đàn:
"Dọn đi, không thì tôi tắm cho cây đàn này."
Cơn gi/ận của mẹ bùng lên tức thì:
"Chu Vãn, con đi/ên rồi sao?"
"Không phải nói con là con ruột sao? Ở phòng nhỏ nhất, chất đầy đồ linh tinh, muốn lừa con về làm osin cho các vị à?"
"Sao con dám nói thế với mẹ?"
"Nếu câu nào làm mẹ tổn thương, cứ nói để mẹ lặp lại lần nữa."
Bố vội hòa giải:
"Vãn Vãn đừng thế, con là con cưng của bố mẹ. Bốn năm đại học con không về nên tạm nhường phòng thôi."
Tôi nhướn mày:
"Tôi muốn ở phòng Hứa Miên, dọn ngay bây giờ!"
Hứa Miên không chịu.
Chắn ch*t trước cửa phòng.
Mẹ không muốn tôi gây rối, giơ tay định t/át.
Tôi đã đoán trước, kéo Hứa Miên ra đỡ đò/n.
Bụp!
Má Hứa Miên đỏ ửng in hằn bàn tay, mắt mẹ ngùn ngụt lửa gi/ận:
"Chu Vãn, con dám tránh?"
Tôi chớp mắt vô tội:
"Xin lỗi, tôi không thân với bà. Bà nói là mẹ tôi mà đ/á/nh đ/au thế?"
Trước kia, Hứa Miên vu tôi tr/ộm tiền, mẹ không phân trắng đen đ/á/nh tôi một trận.
Xong mới phát hiện tiền dưới gầm giường.
Do Hứa Miên giấu.
Mẹ hiểu lầm nhưng còn cãi chày cãi cối:
"Ai bảo mày lớn lên ở quê, tao tưởng mày có tiền án nên mới sửa sai cho mày."
Trái tim giá băng.
Lúc ấy tôi vẫn còn khao khát tình mẫu tử.
Lại thêm vây cánh chưa đủ.
Đành nhẫn nhục.
Giờ tốt nghiệp lại "mất trí", còn nể mặt họ chỉ thành trò cười.
Cuối tuần trời quang mây tạnh.
Tôi rủ dì đi m/ua sắm, tặng bà dây chuyền vàng lấp lánh đeo vào cổ.
Dì xúc động rơm rớm, vừa trách tôi hoang phí:
"Mới ra trường, tiền đâu mà m/ua?"
Tôi khoác vai bà:
"Dì ơi, từ năm nhất cháu đã làm video ngắn với bạn. Năm tốt nghiệp đúng đợt sốt ảo, được năm mươi nghìn fan đó!"
Chúng tôi lên tầng năm m/ua quần áo.
Dì làm việc vất vả nhiều năm, người hơi phì nhiêu.
Đi mãi mới thấy chiếc váy liền màu hạnh nhân nhạt, phối áo len cùng tông, khuy ngọc trai tinh xảo, tà váy xếp ly vừa che khuyết điểm đùi to.
Dì mặc vào xoay mấy vòng trước gương, trong lòng mừng thầm.
Nhưng nhìn giá ba nghìn mấy, bà gi/ật mình cởi ngay trả nhân viên.
Tôi cầm đồ đi tính tiền.
Nào ngờ gặp mẹ dẫn Hứa Miên đi m/ua sắm.
Cũng không hẳn ngẫu nhiên.
Tôi chụp ảnh dì đeo dây chuyền vàng, đăng story kèm chú thích:
"Cảm ơn Vãn Vãn, lớn rồi biết thương dì."
Cố tình check-in địa điểm.
Hứa Miên tất sẽ xuất hiện.
Đúng như dự đoán, con ruồi đ/á/nh hơi thấy mùi đã bay tới.
Mặt mẹ đen như cột nhà ch/áy, gi/ật phắt bộ đồ từ tay dì, liếc nhãn giá.
Tay run như bị Parkinson.
"Chu Vãn, con m/ua tặng dì cái này?"
"Vâng, sao ạ?"
Mẹ nắm ch/ặt cổ tay tôi kéo về quầy thu ngân, lực đạo kinh người, miệng lẩm bẩm không ngừng...