Làm cho tất cả mọi người phải chịu khổ theo!

"Đứa nào dám ngủ nữa thì đừng trách!"

Nhóm chat vẫn im lặng.

Nhưng tôi biết, lũ hả hê nhất định không ít.

Đáng tiếc là chỉ trừng ph/ạt một người thì vô dụng.

Cách trả th/ù của tên này đúng là đ/á/nh trúng điểm yếu.

Từ đó về sau, quán nướng mở cửa đến 1-2h sáng mỗi ngày.

Bọn đ/ộc thân và vô công rồi nghề khoái chí lắm.

Suốt ngày dưới chung cư nhậu nhẹt hò hét, ồn đến mất ngủ.

Một nhóm cư dân bức xúc lập nhóm chat riêng, toàn phàn nàn về sự hống hách của nhà này.

70 mấy điều nội quy chung cư đúng là được thực hiện triệt để.

Có nhà trên lầu sửa ban công máy giặt, chỉ đụng chút đường ống nước.

Đã bị họ đổ sơn đỏ lên cửa!

Vỉa hè lối thoát hiểm trước quán đều bị họ chiếm dụng, cấm người khác qua lại.

Bà vợ chủ quán còn kinh khủng như vũ khí hạt nhân.

Không đóng phí quản lý, lại bắt nhân viên vệ sinh dọn rác quanh quán.

Ai dám lên tiếng là bà ta chặn cửa ch/ửi từ tổ tiên 18 đời đến tuyệt tự đời con cháu.

Chưa kể đứa con trai hư.

Ném đ/á vào xe, bôi nước mũi lên nút thang máy, khạc nhổ vào người đi đường.

Gia đình còn bao che, câu cửa miệng là "Sao người lớn lại đi so đo với trẻ con".

Đúng là lịch sử m/áu và nước mắt của dân cư lâu năm.

Nhưng cuối cùng chẳng ai dám đòi công lý.

Vì ai cũng có gia đình, đụng chạm với nhà đó chỉ chuốc họa vào thân.

Ha ha, lúc này đúng là đến lượt tôi ra tay.

4

Sau khi dán thông báo, nhà chủ quán nướng ngoan ngoãn được một thời gian.

Đang nằm xem phim trên sofa, cửa đột nhiên bị đ/ập rầm rầm.

"Mở cửa! Đồ khốn! Ra đây coi!"

Tôi không mở.

Nhìn qua lỗ nhòm khuôn mặt gi/ận dữ méo mó của hắn.

"Ai đấy?"

"Giả ng/u! Còn giả ng/u nữa!"

Nắm đ/ấm hắn đ/ập mạnh vào cửa.

"Tao tra camera rồi! Thằng chó đẻ dán thông báo chính là mày!"

Ồ, cuối cùng cũng tra ra.

Chậm hơn tôi tưởng.

Tôi cười khẩy, cài then xích rồi mở hé cửa.

"Ôi, giờ mới phát hiện à ông chủ? Hiệu suất thế này, đúng là chỉ đủ mở quán nướng tồi thôi."

Ông chủ định xông vào nhưng bị then xích chặn, chỉ vô dụng đ/ập vai vào cửa.

"Đm mày! Mày muốn ch*t à!"

Tôi khiêu khích:

"Nghe này, tao dán thông báo đấy, biệt danh Vua Ph/á Th/ai trên mạng cũng là tao đổi. Tức không? Phổi sắp n/ổ chưa?"

Ông chủ đi/ên tiết.

Hắn như thú dữ, đi/ên cuồ/ng đ/á đ/ập cửa sắt.

BÙM! BÙM! BÙM!

Âm thanh vang khắp hành lang, cả tầng rung chuyển.

"Mày đợi đấy!"

Hắn đuối sức.

"Tao không đuổi được mày khỏi khu này thì tao theo họ mày!"

Nói xong hắn lồng lộn xuống lầu.

Tôi thong thả đóng cửa, khóa ch/ặt.

Đợi ư?

Được.

Tôi đợi.

5

3h sáng hôm sau.

Âm thanh trầm đục vang lên.

Từng nhịp rung chuyển sàn nhà.

Tôi bật dậy khỏi giường, ngơ ngác.

Tiếng động liên tục, trầm đục xuyên tường.

Kính cửa sổ rung rung.

Không phải máy rung thông thường.

Chắc chắn là loa bass chuyên nghiệp, đặt sát trần nhà.

Chiêu này đúng hiểm.

Báo cảnh sát cũng vô dụng, chắc họ thuê khách sạn trốn rồi.

Cảnh sát đến là họ tắt thiết bị từ xa, không bắt được.

Dù sao tôi cũng chẳng thèm báo cảnh sát.

Nhưng phải công nhận hiệu quả kinh khủng.

Úp gối lên đầu cũng vô ích, âm thanh luồn vào từng lỗ tai.

Chưa đầy 10 phút, thái dương đ/ập liên hồi, buồn nôn.

Nhóm chat sôi sục:

"Cái đéo? Động đất à?"

"Làm trò gì đêm hôm thế! Trẻ con khóc thét rồi!"

Ông chủ lên tiếng:

"Đang thử thiết bị mới, hơi rung chút, mọi người chịu khó vài ngày nhé."

Rồi thêm:

"Lỡ làm ồn thì đổ lỗi cho thằng 602 trên kia! Nó tự gây thì tự chịu!"

Hắn chĩa mũi dùi vào tôi.

Mọi người @ tôi:

"@602 giải quyết đi?"

"@602 xin lỗi ông chủ đi, đừng để bọn tôi chịu trận!"

Hóa ra ông chủ muốn dùng sự phẫn nộ của cả khu đ/è bẹp tôi.

Lũ hèn nhát làm tay sai cho chủ quán.

Tôi cười lạnh, gõ phím lia lịa:

"@Cực Độ Nướng, muốn thử thì cứ thử."

"Nhớ đừng tắt thiết bị nhé, tôi coi như nhạc ru ngủ."

6

Tôi đâu có hạ đẳng dùng âm thanh đối kháng?

Quá ồn và thô thiển.

Làm thế chỉ khiến hắn đổ tội cho mình.

Tôi sẽ chơi trò bẩn hơn, lâu dài, nhắm thẳng vào hắn.

Sáng hôm sau, tôi thẳng tiến chợ đầu mối lớn ngoại ô.

Dừng ở quầy b/án đồ muối chua.

"Cho một chai nước ngâm đậu phụ thối, thêm hũ nước muối cá diếc."

Mở nắp ra, mùi kinh khủng khiếp.

Tôi trả tiền xách về ngay.

Về đến nhà, loa bass đã tịt ngấm.

Nhân lúc ông chủ ngủ bù, tôi đặt hai hũ vũ khí sinh học dưới cửa sổ phòng ngủ và phòng khách.

Hé nắp cho nước nhỏ giọt xuống.

Mùi hôi như khí đ/ộc len qua khe cửa sổ.

Làm xong, tôi đóng cửa ban công đi ngủ.

Hiệu quả tức thì.

Bà chủ gửi voice note gi/ận dữ:

"Đứa nào đổ nước cống trước cửa nhà tôi? Thối quá! Không dám mở cửa! Con nôn hết rồi!"

Bà ta chỉ thẳng mặt tôi:

"@602 có phải mày không? Dọn ngay không tao gi*t mày!"

Tôi thong thả đáp:

"@Gia Đình Hạnh Phúc, nói phải có bằng chứng. Tôi đang ngủ ngon lành, cửa nhà bà hôi liên quan gì tôi? Hay ống nước nhà bà vỡ rồi?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
38
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11