Bỗng Nhiên Mây Tan

Chương 1

08/10/2025 12:08

Ngày cưới của tôi và bạn trai sắp đến.

Tôi lên mạng tìm ki/ếm các mẹo chuẩn bị hôn lễ.

Bất chợt lướt phải một bài đăng.

Trong ảnh là bóng lưng một cặp đôi đang tuyên thệ trong nhà thờ.

Tác giả viết kèm dòng chú thích:

"Người tôi yêu đã giả vờ cưới tôi một lần rồi."

"Nên dù sau này anh ấy cưới ai, tôi cũng chỉ biết chúc phúc."

Khi bóng lưng quen thuộc của chú rể lọt vào tầm mắt,

chín năm tình cảm của tôi bỗng nát tan trong thế giới big data.

1

Khi phát hiện bài đăng này, tôi đang xem hướng dẫn chuẩn bị đám cưới trên một trang mạng.

Đoạn chat cuối cùng với Châu Bách Du cách đây năm phút vẫn còn hiển thị.

Tôi hào hứng chuyển cho anh xem bộ ảnh cưới mẫu của một studio.

Anh đáp: [Em cứ chọn cái em thích, anh nghe lời vợ tương lai.]

Nụ cười trên môi tôi chưa kịp tắt,

thì ngay lập tức, bóng lưng quen thuộc trong tấm ảnh đ/ập vào mắt.

Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, dáng thẳng cao lớn.

Vì quá đỗi thân thuộc, chẳng cần cố nhận ra.

Đó chính là Châu Bách Du.

Tôi đưa mắt nhìn bóng lưng yểu điệu của cô gái bên cạnh.

Nàng mặc váy cưới đuôi cá, đứng bên anh.

Dáng người thon thả, thanh tao phảng phất.

Cô ấy khoác tay anh.

Họ như đôi uyên ương, đứng trước cha xứ long trọng tuyên thệ.

Dù không có khách mời, không khí vẫn thiêng liêng trang trọng.

Bình luận ngập tràn lời khen xứng đôi.

Thậm chí có bình luận đỉnh cao kích động:

[Hợp nhau phát hờn! Chị ơi sao lại để anh ấy cưới người khác! Cứ cư/ớp anh ta về đi!]

Avatar blogger là hình một chú mèo.

Tôi click vào trang cá nhân.

Ngoài bài đăng này, trang trống hoác.

Dùng nick name momo,

tôi như bị m/a đưa lối, để lại bình luận:

[Ngồi đây hóng câu chuyện của blogger và chú rể.]

2

Châu Bách Du gọi điện rủ tôi đi ăn tối.

Tôi giả bộ như không có chuyện gì, lên xe anh.

Một tay anh nắm vô lăng.

Tay kia nắm lấy bàn tay tôi.

Chạm vào hơi lạnh từ tôi,

anh nhíu mày, giọng đầy lo lắng:

"Sao tay em lạnh thế?"

"Hay đến kỳ đèn đỏ đ/au bụng rồi?"

Tôi khẽ rút tay khỏi tay anh.

Nhẹ giọng đáp: "Không."

Anh chỉnh nhiệt độ điều hòa lên.

Xoay hướng gió phía ghế phụ về phía mình.

Một lúc sau, bàn tay ấm áp lại phủ lên mu bàn tay tôi.

Lần này anh hài lòng mỉm cười:

"Ừm, giờ ấm hơn rồi."

Móng tay tôi cắn sâu vào lòng bàn tay.

Chúng tôi bên nhau chín năm.

Anh cưng chiều tôi hết mực suốt chín năm trời.

Chỉ cần tôi hơi nhíu mày, anh lập tức nhận ra tâm trạng.

Ngay cả ngày đèn đỏ của tôi, anh còn nhớ rõ hơn cả bản thân tôi.

Bạn bè anh đều nói Châu Bách Du cả đời bị tôi nắm thóp.

Chàng trai dành trọn tim mắt cho tôi ấy,

vậy mà trước hôn lễ lại cùng người khác bước vào nhà thờ.

Thực hiện lời thề thiêng liêng đáng lẽ thuộc về hai chúng tôi.

Người phụ nữ đó là ai?

Đối tượng anh thực sự muốn cưới là ai?

3

Trong phòng riêng nhà hàng Nhật,

hình ảnh đám cưới kia vẫn ám ảnh tâm trí.

Trong lúc đợi đồ ăn, tôi giả vờ tùy hứng hỏi:

"Hay mình tổ chức ở nhà thờ đường Tây Thành, thành phố C nhỉ?"

"Nhà thờ đó đẹp lắm, nhiều người chụp ảnh cưới lắm."

Quả thực đó là một nhà thờ tuyệt đẹp.

Trăm năm tuổi, quy mô đồ sộ.

Vô số ô kính màu trải từ cửa sổ lên tận mái vòm khổng lồ.

Đứng đó, như lạc vào giấc mơ rực rỡ.

Vì thế tấm ảnh kèm caption của cô ấy mới gây bão chỉ sau một đêm.

Bàn tay anh dừng lại khi rót trà cho tôi.

"Thành phố C xa quá, nếu muốn có tiệc cưới trong nhà thờ, mình tìm chỗ gần đây thôi."

Đây là lần đầu tiên anh từ chối đề nghị của tôi từ khi chuẩn bị đám cưới.

Dưới bàn, tay tôi siết ch/ặt vạt áo.

Bữa ăn chưa kết thúc,

tôi phát hiện thông báo trên mạng xã hội đã lên tới 99+.

Năm trăm lượt thả tim cho bình luận của tôi.

Bị đẩy thẳng lên top bình luận.

Cuối cùng blogger cũng phản hồi:

[Được, tối nay tôi sẽ kể câu chuyện của hai chúng tôi.]

4

Tôi thoát ứng dụng, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh đang chăm chú nhìn điện thoại, miệng cười hớn hở.

Trái tim tôi thắt lại.

Theo phản xạ, tôi chồm qua gi/ật lấy điện thoại.

Màn hình đang phát video anh dùng để cầu hôn năm ngoái.

Ánh mắt anh thoáng chút ngỡ ngàng.

Nhưng nhanh chóng trở lại nụ cười:

"Sao thế, sắp cưới rồi mà vẫn kiểm tra đột xuất à?"

Mật khẩu điện thoại anh là sinh nhật tôi.

Máy còn lưu vân tay tôi.

Khi tắm, anh vứt điện thoại bừa bãi.

Luôn thản nhiên khiến tôi chẳng có cớ nghi ngờ.

Anh bình tĩnh như vậy vì chắc chắn tôi không tìm thấy gì bất thường trong chiếc điện thoại này.

Tôi gượng cười:

"Em cũng muốn xem lại video này mà."

Anh ân cần nhắc nhở:

"Đồ ngốc, quên mất em cũng lưu rồi à?"

"Lần trước em còn bảo khi già sẽ đưa con cháu xem mà."

Lời thề đầu bạc răng long vẫn còn văng vẳng bên tai.

Mối tình này đã xuất hiện vết nứt.

5

Tôi vẫn xem lại video đó.

Do chính tay anh chỉnh sửa để cầu hôn.

Từng khung hình lướt qua chín năm tình cảm của chúng tôi.

Sau gaokao chụp ảnh tốt nghiệp.

Anh đổi chỗ đứng với bạn, lùi về phía sau tôi.

Tôi mãi nhớ hôm ấy.

Chàng trai chợt cúi xuống hỏi, muốn hẹn hò không.

Con người tự tin vững vàng ấy, giọng nói hiếm hoi run run.

Anh nói: "Em đừng ngoảnh lại, sợ em từ chối lắm."

Gió hè lướt qua gương mặt bẽn lẽn của đôi ta.

Nhiếp ảnh gia hô: "Ba, hai, một, cười nào!"

Khi màn trập khép lại, tôi quay lưng đáp lời đồng ý.

Đại học cả hai cùng ở thành phố A, nhưng cách nhau hai tiếng đi xe.

Anh không ngại vất vả qua lại giữa hai trường.

Đi về bốn tiếng đồng hồ, chỉ để gặp thoáng qua bóng hình tôi.

Tốt nghiệp thạc sĩ, anh lập tức cầu hôn.

Trước sự chứng kiến của họ hàng thân thiết, anh hôn tôi và nói đã chờ ngày này tám năm trời.

Tôi lạnh lùng xem lại, nhưng vẫn ướt đẫm khoé mi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm