Anh ta kéo khóe miệng, nhấp một ngụm rư/ợu.

"Sau khi ch*t, tôi có thể nhìn và nghe mọi thứ mà không bị hạn chế bởi vật chất."

"Tôi đã biết được sự thật về dây thanh quản bị tổn thương."

Giọng anh ta đột ngột lạnh lùng.

"Giọng hát của tôi bị h/ủy ho/ại bởi chính con sói trắng mắt đó. Hắn ta đã pha th/uốc vào cốc nước của tôi suốt thời gian dài, nhìn tôi từ khản giọng, vỡ âm cho đến gần như mất tiếng. Thấy tôi hoàn toàn mất khả năng cạnh tranh, hắn lập tức phát hành bài hát đạo nhạc."

"Có lẽ vì quá h/ận và không cam lòng, sau khi biết sự thật, sức mạnh của tôi trở nên vô cùng mạnh mẽ."

"Đêm đêm tôi xông vào giấc mộng của tên vo/ng ân bội nghĩa ấy hành hạ, khiến hắn sống không bằng ch*t. Cho đến khi hắn hoàn toàn suy sụp, thẫn thờ mở livestream như x/á/c sống trước ống kính, thú nhận mọi việc bẩn thỉu đã làm với tôi."

"Sau đó hắn bị cả thế giới tẩy chay, lại còn bị đưa vào viện t/âm th/ần. Cổ phiếu công ty tồi tệ đó cũng lao dốc vì vụ này, lãnh đạo đều bị xử lý, chẳng bao lâu sau tuyên bố phá sản."

"Nhìn lũ người ấy á/c giả á/c báo, thực sự rất khoái." Anh ta cười lạnh, thoáng chút ủ rũ, "Chỉ là dù khi sống hay ch*t. Nghĩ đến việc giọng hát này không bao giờ trở lại, tôi thực sự rất tiếc nuối."

"Thực ra tôi biết những lời an ủi sau khi nghe tôi hát của cô chỉ là khách sáo. Tôi hát chẳng còn ra giai điệu nữa. Nhưng vẫn rất cảm kích vì cô sẵn lòng nghe hết."

"Bị mắc kẹt nơi đây lâu như vậy, cô là người duy nhất công nhận tôi."

"Mời cô một chén."

Anh ta nâng ly rư/ợu với tôi, mỉm cười.

Tiếng ly va chạm "ting" vang lên, tôi nở nụ cười chân thành nhất từ khi vào bản phó bản này.

"Cũng mời anh."

"Vì sự kiên trì, vì ước mơ, vì đam mê."

"Nhân tiện, thực sự tôi rất thích nghe anh hát đấy."

"Tôi tên Hứa Lê, làm ca đêm. Lần sau nếu cần khán giả, cứ ra quầy lễ tân tìm tôi."

***

.

6h sáng, tôi chính thức bàn giao ca trực cho quản lý Liêu đã chỉnh tề trang phục.

Ông ta đưa tôi phần ăn sáng và chìa khóa ký túc xá nhân viên: "Tôi xếp cho cô phòng vệ sinh tầng hầm. Tuy là phòng đôi nhưng chỉ có mình cô ở, còn có toilet riêng."

"Thế nào hả Tiểu Hứa? Tôi xếp chỗ đẹp cho cô rồi nhé?"

"Sau này thăng chức rồi, đừng quên ơn quản lí Liêu hôm nay đấy."

Tôi gật đầu lia lịa, nở nụ cười nịnh bợ: "Cảm tạ quản lý Liêu đã ưu ái! Em nhất định sẽ cống hiến hết mình cho khách sạn ta, không từ gian khổ!"

Vừa quay lưng, nghĩ đến việc vài tiếng nữa lại phải đi dọn dẹp, khóe miệng tôi xệ xuống thảm hại.

"Phòng đôi mà chỉ một mình ở, nói như ban ơn vậy." Tôi lẩm bẩm ở nơi quản lý Liêu không thể nghe thấy, "Hay là tại vì khách sạn này không còn nhân viên nào khác?"

"Sao mà lãnh đạo thế giới kinh dị cũng thích vẽ bánh vẽ trái thế không biết!"

Bình luận trực tiếp xem cảnh này cười nghiêng ngả.

[Có ai hiểu không, lúc chị đẹp tâm sự với Lộ Minh tôi xem chăm chú lắm, hoàn toàn đồng cảm với trải nghiệm của ảnh. Vừa thấy quản lý Liêu xuất hiện khung hình lập tức thành phong cách công sở.]

[Biểu cảm thay đổi và lời ca thán của chị Hứa Lê y hệt tôi với sếp.]

[Hôm qua khuya quá, tưởng tân thủ chắc ch*t dưới tay Lộ Minh nên không xem. Giờ tình hình gì thế này, tân thủ sống sót còn được gọi là chị Lê?]

[Ai chưa xem nên xem lại đi. Không muốn nói chuyện với người chưa thấy cảnh chị Lê tâm tình với Lộ Minh. Cách chị lắng nghe người khác đúng kiểu chị cả tri kỷ, cảnh nâng ly cạn chén đốn tim quá... chị ơi...]

[Để lộ bản chất mất rồi kìa.]

[Sao không ai bàn tiến độ phó bản? Nhiệm vụ cuối cùng của bản này là hoàn thành nguyện vọng của TA, nghe xong bài hát chẳng phải là nguyện vọng của Lộ Minh sao? Hứa Lê đã hoàn thành rồi mà sao tiến độ mới được nửa?]

[Là fan trung thành của phó bản này, tôi chỉ có thể nói mọi người xem tiếp đi. Phó bản cấp S chưa ai vượt qua nào phải dễ.]

......

Tôi đẩy cửa phòng ký túc xá nhân viên.

Nơi này hẳn đã lâu không người ở. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi hòa lẫn hương gỗ khô. Điều bất ngờ là không gian chừng 10m² được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, cho thấy người ở trước rất sạch sẽ.

Nhìn ngăn kéo hé mở một khe hở, tôi thầm nghĩ– Chỉ là hình như họ dọn đi hơi vội.

Mọi thứ trong phòng đều xếp đặt chỉn chu, duy chiếc ngăn kéo lộ liễu lại không đóng ch/ặt.

Là vô tình, hay ẩn chứa nguyên nhân khác?

Nghĩ vậy, tôi sợ mở ngăn kéo sẽ lôi ra thứ gì kinh dị. Quyết định cho mình thêm thời gian chuẩn bị, ăn nốt phần sáng quản lý Liêu cho.

Có no bụng mới đủ sức động n/ão và tìm manh mối.

Bữa sáng trong túi nilon đơn giản: một chiếc bánh bao trắng và quả trứng luộc. Tuy đạm bạc nhưng may không phải thứ thịt dị dạng thường thấy trong truyện kinh dị.

Tôi nhanh chóng xử lý xong bánh bao, ăn thêm vài chiếc bánh quy lấy từ quầy tự chọn.

Còn trứng luộc, tôi bỏ lại vào túi để dành khi cần. Biết đâu bữa sau trong thế giới kinh dị lại là thứ thịt quái dị không nhận ra hình th/ù.

Ăn xong, tôi bắt đầu khám phá căn phòng.

Trong ngăn kéo hé mở, tôi phát hiện bản thảo ca từ và cuốn nhật ký. Nét chữ nhật ký ngay ngắn như chữ học sinh tiểu học, phảng phất sự chăm chỉ vụng về.

[Chị cùng phòng ngày mai làm xong sẽ nghỉ việc về quê, thật không nỡ xa chị.]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ đáng ghét max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
0
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11