Chương 6

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy như thường lệ, cổ họng hơi khàn và người âm ấm sốt. Có vẻ Quách Văn đã về đến nhà an toàn, chắc chỉ bị một phen hú vía trên đường.

Tôi dọn dẹp sơ quán trị liệu rồi mở cửa. Tiệm của bà ngoại tôi nằm ở tầng một một chung cư cũ, trước sân có khoảng sân nhỏ, bên trong kê vài giường xoa bóp, phía sau là không gian sinh hoạt của hai bà cháu. Chiếc qu/an t/ài của tôi luôn được khóa kín trong phòng ngủ cuối cùng, người ngoài khó lòng thấy được.

Vừa mở cửa, bà lão họ Vương hàng xóm đã dắt cháu gái đến. "Doanh Quân à, sáng nay ăn gì chưa? Bà gói ít há cảo cho cháu đây." Bà Vương là bạn lâu năm của bà ngoại tôi, cũng là người chứng kiến tôi lớn lên. Mấy hôm nay biết tôi trở về và cũng bị m/ù như bà ngoại, bà luôn ái ngại và hết lòng giúp đỡ.

"Cảm ơn bà Vương." Tôi vội đỡ lấy hộp há cảo, đúng lúc đang đói bụng. Bên kia, bà Vương gi/ật mạnh tay cháu gái, hình như cô bé không muốn vào. "Sao thế, cháu không khỏe à?"

Bà Vương thở dài: "Nó mới theo mẹ về hôm qua. Bình thường mà tự dưng bảo t/âm th/ần có vấn đề, đêm nào cũng nói nhảm. Đi khám mấy bệ/nh viện rồi, uống đủ thứ th/uốc chẳng đỡ. Tối qua bà ôm nó ngủ, nghe giọng nói trong mộng cứ như đàn ông già, hết h/ồn luôn."

Bà chưa dứt lời, cô bé đã vật xuống đất khóc thét. "Bé ngoan đừng khóc, chị có gấu bông nè." Tôi vào nhà lấy chú gấu nhồi bông, ngồi xổm trước mặt cô bé. Khi em đưa tay đón gấu, tôi nắm lấy ngón giữa mũm mĩm, ấn nhẹ vào huyệt q/uỷ - một nhịp đ/ập yếu ớt vang lên dưới da. Đúng là bị vo/ng theo thật.

Chương 7

"Không sao đâu ạ." Tôi mỉm cười an ủi bà Vương rồi lần vào nhà lấy que diêm. Bà ngoại chữa bệ/nh hư chứng chủ yếu dựa vào "Q/uỷ môn thập tam châm" được tổ tiên cải tiến. Với trường hợp bị ám nhẹ, chỉ cần ba mũi châm là khỏi. Tới bảy mũi thì đích thị là hung thần rồi. Còn trên bảy mũi, cả đời bà ngoại tôi chưa gặp quá vài lần, khi ấy phải đọ cả công lực lẫn số mệnh. Bé gái này còn nhỏ, thể trạng yếu, triệu chứng không rõ ràng, tôi nghĩ không cần châm kim, chỉ cần lấy huyệt là đủ.

"Nào em nhỏ, nhắm mắt lại chơi trò với chị nhé." Nhân lúc cô bé nhắm nghiền mắt, tôi dùng đầu tròn que diêm ấn thẳng vào huyệt Q/uỷ cung (nhân trung). Châm từ trái sang phải, vừa chạm bên phải đã cảm nhận vật thể tròn lạ dưới da. Cô bé "ối" lên một tiếng, giọng nói lập tức biến đổi: "Đồ vô dụng, đồ gái hư, c/ắt đ/ứt tử tôn ta..."

Giọng điệu đặc sệt như ông lão bảy tám mươi tuổi. Bà Vương nghe xong mặt mày tái mét: "Lão q/uỷ mày đấy ư? Ch*t rồi còn không buông tha cháu tao! Muốn có cháu đích tôn thì xuống địa ngục mà đòi, tránh xa con nhà người ta ra!"

"Không có chim thì vứt đi, ném xuống sông cho ch*t đuôi, ném xuống sông..." Cô bé ngửa cổ lẩm bẩm, dãi chảy ròng ròng. Bà Vương nghe mà tức đến ngất. Tôi tăng lực tay, cô bé lại rên "ối".

"Người đi đường người, q/uỷ đi đường q/uỷ, ta còn nương tay thì mau cút đi!" Tôi quát gằn. Cô bé liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt âm lãnh: "Con bé này ta phải mang đi, ta phải có cháu trai, ta phải cháu đích tôn..."

Tay trái tôi lóe lên ba cây kim bạc buộc chỉ đỏ - "Kính tửu không uống lại đòi uống rư/ợu ph/ạt? Đợi ta châm kim vào, cháu trai mày có 'chim' hay không thì không biết, chứ mày chắc chắn thành đồ vô dụng!"

Cô bé tròn mắt nhìn mũi kim trong tay tôi, đồng tử run nhẹ. "Sao, muốn thử không?" Tay tôi siết ch/ặt huyệt, ba mũi kim lấp lánh ánh sáng lạnh dưới nắng. Cuối cùng, cô bé "oạ" một tiếng nhổ bãi đờm m/áu, rồi như tỉnh cơn mê bật khóc nức nở.

"Hết rồi, hết rồi." Tôi vội thu kim, xoa đầu cô bé rồi kiểm tra lại huyệt q/uỷ - không còn nhịp đ/ập nữa. Bà Vường ôm ch/ặt cháu vào lòng: "Ông nội nó mới mất tháng trước, lúc sống đã trọng nam kh/inh nữ, ai ngờ ch*t rồi còn quấy phá. Con gái tôi với rể đâu có ý định sinh thêm, ai dè thằng cha già này lại muốn mạng cháu gái, tội nghiệp quá."

"Người ch*t rồi, chỉ còn lại chút vọng niệm cuối cùng. Giờ đã tan hết, không sao nữa đâu." Tôi an ủi bà Vương vài câu, bà định đưa tiền nhưng tôi khoát tay: "Bà cho cháu há cảo rồi, coi như tiền khám vậy." Bà Vương cười không nài ép, cảm ơn rối rít rồi dắt cháu về.

Thực ra mấy năm nay, bà ngoại tôi chữa bệ/nh cho hàng xóm cũng hiếm khi nhận tiền.

Chương 8

Vừa tiễn bà Vương, lòng tôi chợt dậy sóng - lại có vị khách không mời mà đến. Quả nhiên, chiếc xe sang trọng chả hợp với khu dân cư cũ kỹ này từ từ đỗ trước cửa tiệm. Khi người đàn ông bước xuống, tôi thậm chí nghe được tiếng trầm trồ của người qua đường. Chả trách mẹ tôi ngày trước tiếp xúc bao công tử giàu có, cuối cùng lại chọn ông ta. Bộ da thịt đó đúng là lộc trời ban.

Ông ta bước vội về phía tôi: "Doanh Quân, để bố xem mắt con." Tiếng "bố" khiến tôi nổi da gà. Hai mươi sáu tuổi đầu, tôi chưa từng gọi một tiếng ba, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay. Khi bà ngoại còn sống, ông ta không dám bén mảng đến khu này, huống chi là thăm tôi.

"Thưa ông Quách Danh, tôi họ Phùng, không có cha."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
3 Miên Miên Chương 12
4 Không chỉ là anh Chương 17
8 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm