sau khi trời tối

Chương 7

03/10/2025 14:12

Một bàn tay khác từ từ đưa lên, kéo lấy mép còn lại của tấm giấy khen. Chỉ trong chớp mắt, tiếng "x/é rá/ch" khẽ vang lên, tấm giấy khen đã bị x/é làm đôi. Trái tim tôi như cũng bị x/é toang đột ngột.

Tôi vội vàng giơ tay định giành lại tấm giấy khen đầu tiên mình đạt được. Trên lớp, tôi từng nghe cô giáo nói: Học giỏi, có thành tích tốt, sau này sẽ ki/ếm được thật nhiều tiền. Có thể tự m/ua nhà lớn. Như vậy, dù không ai thương, không có gia đình nào nhận, tôi vẫn có thể tự m/ua cho mình một mái nhà. Vì thế, thành tích và giấy khen là thứ vô cùng quan trọng.

Nhưng Lục Tư Ngôn dễ dàng giơ cao tay. Tôi nhón chân, mặt đỏ bừng nhảy lên hốt hoảng. Vẫn không với tới tấm giấy trong tay anh. Tôi lớn hơn các bạn một tuổi nhưng lại thấp nhất lớp. Còn Lục Tư Ngôn cao hơn tôi cả cái đầu.

Nhảy mấy lần vẫn không chạm được đầu ngón tay anh. Lũ con trai cười ầm lên. Đường Chiêu Chiêu cũng bịt miệng cười khúc khích.

Lục Tư Ngôn nhìn tôi từ trên cao. Bàn tay giơ lên từ từ x/é nát tấm giấy khen thành từng mảnh. Buông tay, những mảnh giấy vụn rơi lả tả trên đầu tôi. Tiếng cười của lũ trẻ ngày càng lớn.

Tôi ngồi xổm xuống, cuống cuồ/ng nhặt từng mảnh vụn. Nhưng những mảnh giấy đã quá nhỏ, nhiều đến mức không thể ghép lại. Mắt tôi nhòe lệ, nhìn không rõ mặt đất. Bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng đ/au khổ cùng nỗi uất ức không đáng có.

Tay run lẩy bẩy không nhặt nổi mảnh giấy, nước mắt lã chã rơi. Tôi đứng phắt dậy, trong màn sương nước mắt trừng trừng nhìn Lục Tư Ngôn:

"Tại sao?!"

"Em đã dọn ra rồi, đã nói sẽ không về Lục gia nữa!"

"Sao anh còn x/é giấy khen của em?!"

13

Tiếng cười đùa của lũ trẻ đột ngột tắt lịm. Thấy tôi khóc lớn, có lẽ sợ giáo viên tới, chúng nhanh chóng tản đi. Chỉ còn lại Lục Tư Ngôn với vẻ mặt lạnh lùng và Đường Chiêu Chiêu ánh mắt đầy chán gh/ét.

Tôi càng khóc càng thảm, nức nở không ngừng. Tôi cứ ngỡ... khi vội vã chạy đến đây làm rơi mất chiếc giày, ngỡ anh thật sự muốn xem giấy khen của mình. Ngỡ thật sự có người muốn ngắm tấm giấy khen, muốn... nhìn thấy tôi. Chỉ là... chỉ hi vọng có người chịu để mắt tới mình.

Tôi khóc đến nghẹn thở. Cho đến khi Lục Tư Ngôn lạnh lùng cất tiếng:

"Vì em đạt nhất, mẹ phát bệ/nh."

Tôi ngẩng mặt đẫm lệ, ngơ ngác nhìn anh. Rồi dần hiểu ra sự tình. Mẹ biết được thành tích thi cử của tôi. Người giúp việc vốn định an ủi bà, đã nói mấy câu:

"Gã đàn ông ng/u dốt từ núi rừng kia, làm gì có gen thông minh."

"Chẳng qua... chỉ là di truyền trí tuệ từ tiểu thư Lục nhà mình..."

Mẹ nghe xong liền suy sụp:

"Nó không được di truyền từ ta!"

"Ta... ta không có đứa con như thế! Không được di truyền từ ta!"

Bà kích động dữ dội, lần nữa ngã bệ/nh. Nửa năm nay, tinh thần bà cực kỳ tồi tệ. Chỉ một kí/ch th/ích nhỏ cũng khiến bà suy sụp. Trước kia sống tám năm trong núi sâu, bà gần như tự tê liệt cảm xúc. Giờ trở về, tinh thần lại hoàn toàn sụp đổ.

Tôi ngây người nghe Lục Tư Ngôn kể. Nước mắt đọng trong khóe, bỗng khô cạn. Hóa ra tôi luôn có lỗi. Ngay cả đạt nhất cũng là sai.

Lục Tư Ngôn nhìn tôi đầy gh/ét bỏ, mắt lại đỏ lên. Trong ánh mắt anh dần hiện vẻ hoang mang:

"Anh muốn tìm lại mẹ của ngày xưa."

"Người như lời cô giáo nói - vầng trăng dịu dàng, mặt trời rực rỡ."

"Trần Phán Đệ, các người... giấu bà ấy ở đâu rồi?"

Tôi há hốc miệng, không thốt nên lời. Lục Tư Ngôn đ/au khổ nói:

"Em trả mẹ cho anh."

"Anh sẽ ghép lại giấy khen, trả cho em, được không?"

Tôi cúi mặt, không dám nhìn thẳng mắt anh. Rất lâu, rất lâu sau. Tôi thấy đôi giày thể thao trắng sạch của anh dần khuất khỏi tầm mắt. Cùng chiếc váy công chúa lộng lẫy của Đường Chiêu Chiêu.

Khi ngẩng đầu lên, anh đã đi về phía cổng trường. Tôi chỉ còn thều thào:

"Xin lỗi..."

Tôi nghĩ, mình luôn có lỗi, luôn sai trái. Tâm trạng hoang mang trở về ký túc xá. Nhưng cô quản lý vào bảo:

"Sao em còn ở đây?"

"Ký túc xá sắp đóng cửa, không ở lại được nữa."

Tôi chợt nhớ kỳ thi đã kết thúc. Trường sắp cho nghỉ đông. Cuống cuồ/ng thu dọn cặp sách. Đeo ba lô, bước khỏi ký túc.

Không biết đi đâu, lang thang vô định trong trường. Tới cổng, bác bảo vệ quát:

"Cháu lớp nào? Phụ huynh chưa đón à?"

"Cổng trường sắp đóng rồi!"

Tôi ngây người nhìn bác, lững thững bước ra. Bác bảo vệ định ngăn lại:

"Nhóc con, người nhà đâu?"

Một giáo viên bên cạnh kéo bác, thì thào điều gì. Tôi thoáng nghe được vài chữ:

"Con nhà họ Lục... đừng quản nó..."

14

Tôi bước khỏi cổng trường. Đi mãi, đi mãi trên con đường dài. Trời tối, đèn đường bật sáng khắp nơi. Đi ngang qua quảng trường lạ. Ở đó có lâu đài bơm hơi, vòng xoay ngựa gỗ, lũ trẻ nô đùa inh ỏi.

Bạn cùng bàn cũ dẫn theo mẹ đang chơi với các bạn. Trong ánh đèn mờ ảo, cậu ta vẫn nhận ra tôi từ xa. Hét lên điều gì với mẹ và bạn bè. Người phụ nữ dắt cậu ta liếc nhìn tôi đầy kh/inh miệt, kéo con trai đi xa. Bạn cậu ta ném gói bim bim về phía tôi.

Tôi cúi đầu, rảo bước qua mặt họ sang bên kia đường. Tiếng còi xe vang lên chói tai. Cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông thò đầu ra quát:

"Đèn đỏ đấy! Nhóc con nhà ai? Muốn ch*t à!"

Tôi hoảng hốt lùi lại vỉa hè. Đầu óc văng vẳng tiếng ch/ửi "nhà". Tôi không có nhà, không biết đi đâu.

Hôm chú đưa tôi vào trọ, lần duy nhất tự tay lái xe đưa tôi tới cổng. Chú nói: "Lục gia sẽ chu cấp tiền sinh hoạt, đừng về nữa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
2 Cháo Ấm Chương 17
6 Trúc mã ghét Omega Chương 13
7 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm