Như thể cảm nhận được sự bất an của tôi.
Giáo viên chủ nhiệm đẩy chiếc kính lên, mỉm cười nhẹ.
"Em ngoan, mau đưa bài tập ra nào."
7
Trong chớp mắt, tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.
Đúng lúc tôi chuẩn bị cắn răng giải thích.
Cánh cửa lớp học bị đạp mạnh bật mở.
"Báo cáo!" Tịch Trạch An đứng chễm chệ nơi cửa, "Thưa thầy, tổ trưởng khối bảo em đi chuyển sách."
Sau khi kiểm tra giấy tờ có đóng dấu.
GVCN vốn đang khó chịu dịu giọng hẳn.
"Lần sau nhớ sắp xếp thời gian hợp lý."
Nghe vậy, Tịch Trạch An tươi cười bước vào lớp.
Ai ngờ khi đi ngang chỗ tôi.
Hắn khéo léo hích nhẹ vào người tôi.
Bất ngờ, cuốn vở bài tập rơi gọn vào lòng tôi.
Kèm theo đó là mảnh giấy gấp hình trái tim.
Tôi nhanh tay giấu tờ giấy đi.
Chớp mắt, GVCN đã lảng vảng trước mặt tôi.
Áp lực vô hình đ/è nặng.
"Em, bài tập của em đâu?"
Những người chơi khác đồng loạt liếc nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
Tôi nuốt nước bọt, giả vờ lục lọi trong ngăn bàn.
"Thưa thầy, bài tập của em đây ạ."
GVCN có vẻ không ngờ tôi lại nộp bài được.
Ông ta nhíu mày kiểm tra kỹ lưỡng.
Một lúc sau, ông đặt cuốn vở xuống, giọng đầy tức gi/ận.
"Tốt, hoàn thành rất tốt! Vậy hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra bài tập của học sinh chuyển trường để tiết kiệm thời gian."
Nói rồi, GVCN lập tức xuất hiện trước mặt người chơi khác.
Giọng ông ta lạnh lùng: "Bài tập của em đâu?"
Tôi bặm môi, lặng lẽ quay đi.
Hành động này của GVCN.
Khiến các người chơi khác c/ăm gh/ét tôi đến tận xươ/ng tủy.
Nhưng biết làm sao được...
Nếu không có Tịch Trạch An, chắc tôi đã toi đời rồi.
Nghĩ vậy, tôi lén lấy tờ giấy hình trái tim ra.
Cẩn thận mở nó ra.
Biết đâu bên trong có manh mối quan trọng.
Ai ngờ tôi đã nghĩ quá nhiều.
Tịch Trạch An đang xin lỗi vì sơ suất hôm qua.
[Vợ yêu chắc đói lắm rồi...
[Sợ vợ không có sức làm bài nên thức cả đêm chép hộ vợ rồi, không cần khen anh đâu.
[Giờ nghỉ trưa, lên sân thượng gặp nhau nhé, ^3^]
Tôi cố tình lờ đi câu cuối.
Cảm giác tội lỗi trong lòng tan biến.
Ừ thì, bài tập này coi như bồi thường cho tôi vậy.
8
Khi tôi tỉnh táo trở lại.
Không khí trong lớp căng như dây đàn.
Mọi người chơi đều mặt mày co rúm.
Chẳng mấy chốc, một người chơi không nộp được bài.
Anh ta há mồm định giải thích.
Bỗng nụ cười của GVCN trở nên q/uỷ dị lạ thường.
Đột nhiên, tiếng roj quất x/é gió vang lên.
Không ai kịp phản ứng.
Miếng da thịt bị x/é toạc phun m/áu tươi.
Thậm chí một mảnh thịt văng sang bàn người chơi khác.
Tiếng hét k/inh h/oàng suýt làm n/ổ tung lớp học.
Nhưng nhớ đến nội quy giữ trật tự trong lớp.
Chẳng ai dám hé răng.
Cả phòng học im phăng phắc.
Chỉ còn tiếng roj quất liên hồi.
Chẳng mấy chốc, GVCN quật người chơi đó đến nỗi m/áu thịt be bét.
Những mảnh thịt lẫn mỡ rơi lả tả.
Cho đến khi người chơi đó ngừng thở.
Trở thành một th* th/ể không còn nguyên vẹn.
Chứng kiến cảnh t/àn b/ạo này.
Hơi thở tôi nghẹn lại, mặt mày tái mét.
GVCN nở nụ cười phấn khích.
Ông ta nhắm đến người chơi tiếp theo.
Giọng nói kỳ quái như lời truyền mệnh.
"Em, đến lượt em rồi."
Người chơi phía sau r/un r/ẩy lôi bài tập ra.
Những người chơi tinh ý lập tức nhận ra.
Đó là bản sao chép bằng vật phẩm tạm thời.
GVCN xem xét kỹ lưỡng.
Cuối cùng đành tiếc rẻ cho người chơi đó ngồi xuống.
Thấy vậy, những người chơi khác vội dùng vật phẩm ứng phó.
Chỉ còn người chơi mới cuối cùng.
Anh ta không có bài tập, cũng chẳng có vật phẩm.
Vì quá sợ hãi cái ch*t.
Khi cây roj vung xuống.
Người chơi mới né tránh.
Trong chốc lát, không khí ch*t lặng.
GVCN trừng mắt nhìn chiếc bàn học nứt toác.
Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu tất cả người chơi.
"Chúc mừng người chơi kích hoạt nội quy ẩn...
"Nội quy 5: Không được tùy tiện phá hoại tài sản công."
GVCN nhếch mép, để lộ hàm răng nanh.
"Em ơi, nếu em không né đi thì...
"Bàn học đã không hỏng rồi."
9
Tiếng thét k/inh h/oàng vang lên từ các lớp học.
Tôi cố kìm nén cảm giác buồn nôn.
Quay mặt đi, không dám nhìn cảnh tượng đó.
Bỗng có người chạm vào cánh tay tôi.
Ngẩng lên, thì ra là bạn cùng bàn đưa tờ giấy.
Mái tóc dài che khuất đôi mắt.
Chỉ thấy sống mũi cao và đôi môi mỏng.
Tôi ngẩn người một chút, lặng lẽ nhận tờ giấy.
[Vở bài tập của cậu rơi rồi.]
Tôi cúi xuống nhìn, quyển vở trong ngăn bàn đã rơi ra ngoài.
Dù sao đây cũng là thứ c/ứu mạng tôi.
Tôi vội nhặt lên.
[Cảm ơn.]
Bạn cùng bàn khẽ lắc đầu.
Cậu ta tiếp tục gục mặt xuống bàn, im thin thít.
Tôi lén nhìn bạn cùng bàn.
Hai ngày qua tôi đã quan sát tất cả NPC.
Có ba đối tượng khả nghi nổi bật.
Tịch Trạch An, Trì Nghiễn và bạn cùng bàn Lý Thừa Ngộ.
Giác quan thứ sáu mơ hồ.
Máy bảo tôi phải tránh xa họ.
Tôi cắn môi, đầu óc rối bời.
Ngòi bút chọc lên tờ giấy trắng tinh.
Đến khi những hình vẽ ng/uệch ngoạc bị tôi tô đen kịt.
Hình ph/ạt vi phạm nội quy kết thúc.
Chẳng bao lâu, giọng thông báo quen thuộc vang lên.
"Người chơi ban đầu: 30, hiện còn: 12."
10
Sân thượng vắng bóng học sinh.
Cánh cửa gỉ sét bị Tịch Trạch An khóa ch/ặt.
Tôi bị hắn ôm ch/ặt trong lòng, hôn đến mức không thốt nên lời.
Chẳng mấy chốc, tôi há mồm thở gấp.
Tịch Trạch An như chú chó lớn đeo bám.
Hắn cọ cọ vào cổ tôi đầy quấn quýt.
Tôi túm lấy tóc hắn.
Nhìn vào đôi mắt lười biếng đầy thỏa mãn đó.
Chân tôi run lẩy bẩy nhưng cố tỏ ra bình tĩnh:
"Tuần này anh làm bài tập hộ em nhé."
Nghe vậy, ng/ực Tịch Trạch An rung lên.
Hắn cười khẽ: "Sao giờ còn thở dốc thế?
"Em yêu, anh là học sinh thể dục đầu đất, em yên tâm giao bài vở cho anh?"
Tôi sửng sốt một lúc, rồi tức gi/ận cắn môi.
"Tại anh cứ hôn em suốt!
"Hôn đến mức em ngạt thở, đầu óc quay cuồ/ng, làm sao làm bài được? Tại anh hết..."
Tôi tuôn ra một tràng lời trách móc.
Càng về sau giọng càng nhỏ dần.
Trước lời buộc tội của tôi, Tịch Trạch An không hề tức gi/ận.
Sự chú ý của hắn dồn vào cụm từ 'hôn đến ngạt thở'.
Hắn tưởng tôi đang khen mình.