Bố tôi bảo tôi bị bệ/nh.

Thế là vào ngày nhập học đại học, ông x/é nát thư báo nhập học của tôi, quay đầu đưa tôi vào trại huấn luyện chỉnh đốn Ánh Dương.

Chỉ vì học phí ở đây rẻ, và có thể chữa khỏi bệ/nh cho tôi.

Đến nơi tôi mới phát hiện, không có ánh nắng, cái gọi là trị liệu chính là những hình ph/ạt thể x/á/c tàn khốc không tưởng.

Cho đến khi tôi gặp một cô gái giống tôi đến sáu bảy phần trên sân thượng.

Khi cả bố mẹ đều bỏ rơi tôi, cô ấy c/ứu tôi, hết lòng chăm sóc tôi.

Về sau tôi mới biết, học viên tốt nghiệp trường này chỉ có hai loại——

Chó đã được thuần hóa.

X/á/c ch*t vô danh mục nát dưới chân tường💀.

Còn tôi và cô gái ấy, trở thành loại thứ ba duy nhất.

1

Cô gái c/ứu tôi trên sân thượng tên Tống Kiều.

Đúng như tên gọi, trong trẻo tinh khiết như trăng non trên trời.

Chúng tôi giống nhau, mà cũng chẳng giống.

Khuôn mặt và đôi mắt tương đồng, ngoài ra không có điểm chung nào khác.

Cô ấy ấm áp nhiệt huyết, phóng khoáng tự tại, được mọi người yêu mến.

Tôi cam chịu, rụt rè, nhút nhát đớn hèn.

Nếu cô ấy là vầng trăng treo cao tận mây, thì tôi là hạt bụi lăn lóc trong bùn.

Một trời một vực.

Tôi là đứa trẻ bị bố mẹ ruồng bỏ, không hiểu sao người tuyệt vời như cô ấy lại đến chốn ngột ngạt tăm tối này.

Cô ấy khẽ nhíu mày, vẻ mặt đượm buồn, không trả lời.

Đôi ba câu qua quýt rồi gạt đi.

Lúc chia tay, cô ấy đeo vào tay tôi sợi dây chun màu xanh non.

Có bông hoa nhỏ màu hồng, xinh xắn lắm.

Là sắc màu rực rỡ, là sức sống căng tràn.

Cô ấy chỉ tay: "Chỉ cần em dùng dây chun bật vào cổ tay, chị sẽ xuất hiện."

Nghe có vẻ hoang đường, nhưng tôi vẫn chọn tin cô ấy.

Tôi xoa xoa sợi dây, thích mê không rời.

Đây là món quà thứ hai tôi nhận được từ nhỏ đến lớn.

2

Lần đầu là chú gấu bông.

Mẹ tặng, vào sinh nhật lần thứ 10 của tôi.

Em trai Thẩm An thích, tôi không cho, nó c/ắt nát rồi.

Từ khi nó sinh ra, mọi thứ tôi trân quý, nó đều kh/inh thường.

Ngay cả mẹ cũng đứng về phía nó m/ắng tôi không nên tranh đồ chơi với em.

Tôi không trách được bà.

Trước bà nội đ/ộc đoán, bố hách dịch và đứa em hư hỏng, hoàn cảnh của bà cũng khó khăn lắm.

Nếu không có sự che chở của bà, có lẽ tôi đã không sống nổi đến giờ.

Có lẽ vì tôi quá yếu đuối, nên ngay cả món quà mới nhận cũng không giữ được.

Bố tôi vốn nói một là một, vừa cúp máy chưa lâu, hai huấn luyện viên mặt á/c đã đến.

"Điện thoại đâu? Giấu chỗ nào?

Bố em bảo bọn tôi phải đặc biệt, hảo hảo, chiếu cố em."

Qua vài lần lục soát, điện thoại nhanh chóng lọt vào tay họ.

Một tên túm tóc tôi lôi về phía tường, đ/è đầu tôi đ/ập bôm bốp.

"Hôm nay tao cho mày biết thế nào là nghe lời! Muốn trốn đi à? Được, thử xem mày có bước khỏi đây không."

Tôi giãy giụa, như kiến lay cành, chẳng địch nổi họ.

Tôi nghe thấy tiếng da đầu rá/ch toạc.

Tiếng ù ù vang lên bên tai.

Miệng chúng không ngừng ngoác ra, tay vẫn tiếp tục hành động.

Rồi nhắm vào cổ tay tôi, gi/ật sợi dây chun.

Hai tay khó địch bốn tay, cổ tay thêm vài vệt đỏ.

Không sao, quen rồi, dường như đã mất cảm giác đ/au.

Tôi chỉ quan tâm——

Sợi dây chun đ/ứt lìa, bị giày xéo xuống bùn, in đầy dấu chân.

Rốt cuộc vẫn không giữ được thứ quý giá nhất của mình sao?

3

Không biết lần này kéo dài bao lâu, đến khi Tống Kiều xuất hiện trước mặt, tôi vẫn không hay.

Sợi dây chun vẫn nằm nguyên trên cổ tay.

Bông hoa nhỏ lặng lẽ nở rộ, hồi sinh từ cái ch*t.

Đẹp đẽ mà suy tàn, mạnh mẽ mà kiên cường.

Tất cả như chưa từng xảy ra.

Chỉ có mấy lọn tóc dài rơi rụng, vết m/áu loang lổ trên tường, vũng m/áu lưa thưa dưới đất nhắc nhở về trận hành hạ vừa qua.

Không biết Tống Kiều đuổi bọn chúng thế nào.

Dáng người cô ấy nhỏ bé thế, sao lại có sức mạnh to lớn, hai lần c/ứu tôi từ hiểm nguy.

"Chị lớn hơn, em gọi chị là chị, chị sẽ che chở cho em."

Chị... chị ư?

Tôi thầm nhai lại hai chữ ấy.

Cô ấy ôn nhuàng ôm lấy tôi, vỗ nhẹ sau lưng.

Đầu tôi dựa vào xươ/ng bả vai cô, hấp thu hơi ấm từ cơ thể ấy.

Lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng hạnh phúc.

Thực ra đây không phải lần thứ hai chúng tôi gặp mặt.

Trước đây tôi đã từng thấy cô ấy từ xa.

Nhưng từ hôm đó, chúng tôi gặp nhau ngày càng nhiều.

Tôi không chủ động bật dây gọi cô ấy, nhưng cô ấy luôn tìm được tôi đúng lúc.

Lúc tôi bị ép phơi nắng dưới "trường xả stress" mang tên Ánh Dương.

Lúc tôi bị túm tóc nhấn đầu vào chum nước.

Lúc tôi bị roj tre rộng ba ngón tay quật vào lòng bàn tay.

Cả lúc tôi đang ăn cơm, bị đổ keo dính lên đầu.

Chất lỏng nhầy nhụa theo tóc chảy vào cơm canh, len lỏi xuống cổ.

Cô gái cầm đầu ra lệnh cho đám đệ túm miệng tôi, nhặt cơm lẫn keo, nhét đầy vào mồm.

Lời chế nhạo đ/ộc á/c xâm chiếm linh h/ồn.

Lần đầu tiên tôi thấy Tống Kiều nổi gi/ận dữ dội thế.

Cô ấy túm tóc cô gái cầm đầu, ấn mặt đối phương vào bát cơm của tôi.

Rồi cô ấy cũng trở thành đồng loại với tôi.

"Em ăn phần chị đi."

Tống Kiều đẩy bát cơm chưa động đũa của mình sang, chia sẻ với tôi.

Tôi nếm thử vài miếng.

Ngon hơn cơm thừa canh cặn ở nhà.

Ngon hơn cơm trắng đơn điệu nơi đây.

Chỉ có điều, hơi mặn.

"Đừng khóc nữa, có chị đây, sẽ không ai b/ắt n/ạt em nữa đâu."

Cô ấy lau khóe mắt cho tôi.

Trước ánh mắt lạnh lùng của bố mẹ, tôi không khóc.

Khi bị huấn luyện viên trừng ph/ạt, tôi không khóc.

Khi bọn chúng bạo hành, tôi cũng không khóc.

Nhưng khi nhận được sự quan tâm của Tống Kiều lần này đến lần khác, tôi bật khóc.

4

Cô ấy vẫn không yên tâm, lén đưa tôi trèo lên tường cao ngắm cảnh.

Dưới màn đêm, sao trời lấp lánh như kim cương chi chít, phản chiếu trong đôi mắt cô ấy, long lanh trong suốt.

Tôi nghe giọng cô khẽ vang: "Đằng kia bức tường là phong quang vô tận, em thấy không?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm