Gió Nổi Kinh Lạc

Chương 1

03/10/2025 07:34

Cố Nam Châu mắc bệ/nh u/ng t/hư dạ dày. Trong cơn mê, câu nói được anh lặp đi lặp lại nhiều nhất chính là: "Tình Uyên, đừng rời xa anh."

Nhưng tôi không phải Tình Uyên.

Thế là tôi ném túi th/uốc vừa thanh toán vào thùng rác, ủng hộ anh sang nước ngoài tìm ki/ếm tình yêu đích thực.

Bởi anh muốn dành những ngày cuối cùng cho cô gái mình yêu, sau khi nói lời ly hôn, anh không chút lưu luyến bay đến Los Angeles.

Hôn nhân sắp đặt thôi, đương nhiên không sánh bằng mối tình khắc cốt ghi tâm thời thanh xuân của anh.

May thay những gì tôi muốn, đều đã nắm trong tay.

1

Cố Nam Châu mắc bệ/nh u/ng t/hư dạ dày.

Thật bất ngờ.

Anh ngất xỉu giữa cuộc họp, trợ lý đưa vào viện rồi nhanh chóng gọi cho tôi.

Cầm tờ chẩn đoán trên tay, lòng tôi dâng lên cảm xúc phức tạp.

Lần đầu tiên cảm thấy áy náy, lẽ ra mấy năm qua nên quan tâm anh nhiều hơn.

Dù sao anh cũng là cha của Nhẫm Nhẫm, những năm tháng qua đối với con, anh đã hết lòng.

Đang nghĩ cách an ủi khi anh tỉnh dậy, bỗng thấy người đàn ông trên giường bệ/nh mấp máy môi.

Tôi cúi xuống ghé tai nghe.

"Tình Uyên, đừng đi... đừng bỏ anh..."

Cổ tay bị anh nắm ch/ặt, tim tôi đóng băng.

Đã bao năm không nghe cái tên này - Tình Uyên.

Cố Nam Châu che giấu rất khéo, khéo đến mức mọi người tưởng anh đã quên cô ta.

Nào ngờ anh khắc hình bóng ấy vào tim, nhiều năm qua càng giấu kín không đáy.

Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông đang hôn mê, im lặng hồi lâu.

Gió hè lùa qua cửa sổ phòng bệ/nh, rèm cửa phập phồng.

Tưởng chừng thời gian ngưng đọng.

Đến khi Nam Châu tỉnh lại, tôi đưa kết quả xét nghiệm.

Vốn là người giỏi kiểm soát cảm xúc, anh xem báo cáo xong dù chấn động vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Tôi hiểu, ai nghe tin này cũng khó tiếp nhận, dù mạnh mẽ như anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng điều không tưởng đã xảy ra.

Cố Nam Châu gi/ật ống truyền dịch, với lấy điện thoại.

Ngón tay trắng bệch lướt vội số máy quốc tế.

Không cần tra danh bạ, con số đã in hằn trong tim.

Chẳng kịp nói với tôi lời nào.

Khi anh rời phòng, tôi nghe rõ giọng nữ ngạc nhiên vui mừng trong điện thoại: "A Châu..."

Tôi ngồi lặng bên cửa sổ suốt ba tiếng.

Không đợi được chồng, chỉ đón Nhẫm Nhẫm - đáng lẽ giờ này đang học toán quốc tế.

Tôi ngạc nhiên: "Ai đưa con đến?"

Cậu bé òa khóc chạy vào lòng mẹ: "Chú Lưu nói bố ốm nặng, đưa con đến... Bố đâu rồi?"

Tôi xoa đầu con, liếc nhìn trợ lý Lưu đứng cửa.

Hắn vội cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi tổng La, tôi tưởng ngài Cố muốn gặp Nhẫm Nhẫm..."

Giọng nói nhỏ dần.

Chiếc giường trống không nói lên tất cả - thứ Cố Nam Châu trân quý không phải hai mẹ con chúng tôi.

2

Tôi chợt nhận ra mình không kiên nhẫn như tưởng tượng.

Tôi chỉ là người phụ nữ trung niên mệt mỏi.

Rời viện, tôi thẳng tay làm thủ tục xuất viện cho anh, ném túi th/uốc vào thùng rác.

Trợ lý Lưu sửng sốt.

Tôi mỉm cười che mắt con: "Nhiều th/uốc thế, con nhìn sợ lắm."

Bàn tay dịu dàng vuốt tóc con: "Bố không sao đâu. Nếu Nhẫm Nhẫm học thuộc 200 từ IELTS cô Diêm dạy, bố sẽ mau khỏe hơn!"

"Con nhất định học thật nhanh!"

...

Đưa con về trường, tôi tựa đầu vào cửa xe.

Ánh đèn đường lướt qua vội vã.

Lúc này, nỗi đ/au âm ỉ mới trào dâng.

Như tấm màn hôn nhân hoàn hảo bị gi/ật phăng, để lộ bộ khống rỗng tuếch.

Dù không muốn thừa nhận.

Những năm qua tôi đã đổ bao tâm huyết cho gia đình.

Tôi tự huyễn hoặc rằng mình cố gắng vì muốn có cuộc sống hoàn mỹ, cần mái ấm đẹp đẽ làm bệ đỡ danh vọng.

Tôi nhẫn nhục chịu đựng sự lạnh nhạt của chồng, dốc sức hỗ trợ sự nghiệp anh.

Mỗi lần anh mỉm cười, tôi lại nghịch lý mong chờ tia hy vọng mới cho cuộc hôn nhân.

Trong vòng xoáy tự dối lòng ấy, ranh giới duy nhất tôi giữ là không đóng vai người vợ đảm đang - giáo dục thượng lưu không cho phép tôi làm osin.

Nhưng cuộc hôn nhân vẫn khiến tôi thay đổi.

Cầm tờ chẩn đoán, tôi từng trách mình sao không bỏ cái tôi cứng nhắc để chăm sóc chồng.

Giờ mới biết mình nực cười - người ta đâu cần tôi.

Tôi như con hề tự tr/a t/ấn trong hôn nhân.

Tôi nhớ lại mục đích hôn nhân sắp đặt.

Tôi muốn gì?

Một người cha tốt cho con, đối tác kinh doanh đắc lực, cuộc hôn nhân giúp nở mày nở mặt với gia tộc.

Chỉ vậy thôi.

3

Tôi và Cố Nam Châu gặp ở buổi giao lưu Đại học Pennsylvania.

Khi ấy anh đã nổi tiếng toàn trường.

Hào hoa, gia thế hiển hách.

Anh từng hẹn hò nhiều cô gái - người Hoa, người da trắng...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm