Dựng cảnh này lên. Tốt lắm.
Cá khó dụ, lừa bướng bỉnh. Thêm một trái tim cảnh giác l/ừa đ/ảo.
Cắm chiếc sim cuối cùng vào máy, tôi chuẩn bị tăng đô, lên kế hoạch hôm nay gửi cho hắn năm tấm ảnh kh/ỏa th/ân.
Chắc chắn sẽ khiến 'tiểu lão đệ' của hắn tự tin vọt lên.
Đang mài d/ao sắc bén để soạn lời tỏ tình sến súa thì cửa nhà vang lên tiếng gõ.
Tôi xỏ đôi dép lê ra mở cửa, không ngờ người đứng ngoài lại là phản diện Lục Nghiên.
Đôi mắt hắn lạnh lẽo.
Người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh gấp bội.
Tiếc thay.
Sao một chàng trai đẹp thế kia lại thành kẻ lãnh cảm tình dục?
Tôi thương hại không thôi.
Nhìn thấy người mở cửa là cô gái thanh tú, Lục Nghiên nghi ngờ nheo mắt.
Môi mỏng khẽ động:
“Cô là hàng xóm mới chuyển đến đây hả?”
“Đúng rồi, có việc gì không anh đẹp trai?”
Tôi giả vờ không quen biết, ánh mắt ngây thơ.
Lục Nghiên lặng lẽ liếc nhìn tôi từ đầu đến chân.
Hình như muốn phát hiện điều gì từ tôi.
“Không có gì, chỉ là sang làm quen vì tầng hai chỉ có hai đứa mình thuê thôi.”
“Tôi Lục Nghiên, cô tên gì?”
“Cố Thanh Thư.”
Tôi lại cười: “Anh Lục đã đến, em không thể để anh về tay không được.”
Quay người, tôi lấy ra một túi đồ.
“Đây là quà làm quen em tặng anh.”
Lục Nghiên cúi xuống nhìn vào túi.
Hào sông, hải sâm, đậu bắp, hẹ…
Hàm răng hắn nghiến ken két:
“Tôi thật sự cảm ơn cô đấy.”
“Sao phải khách sáo anh Lục, nhớ ăn hết nhé.”
“......”
Lục Nghiên mặt xám xịt xách túi đồ bỏ đi.
Tối đó, tôi tiếp tục gửi tin nhắn động viên:
[Nhớ cực kỳ. À không, đảo nhầm hai chữ đầu rồi.]
Kèm năm tấm ảnh nóng bỏng.
5
Phòng bên cạnh.
Lục Nghiên cầm điện thoại cũ, nhìn những bức ảnh nude độ phân giải cao của mình, mặt đen như mực.
Vừa lau dòng m/áu cam chảy ra vì bồi bổ quá đà.
Đột nhiên có tin nhắn mới.
Là thám tử tư mà hắn dành dụm thuê:
[Ông Lục, x/á/c nhận lại địa chỉ IP trùng khớp. Người gửi tin nhắn quấy rối ông chính là hàng xóm đối diện - Cố Thanh Thư.]
Lục Nghiên đứng phắt dậy mặt lạnh như tiền.
Hình ảnh cô gái hiền lành hiện lên trong đầu.
Hắn lại ngồi xuống.
Tức quá đứng lên.
Rồi lại ngồi.
Ý định gi*t người vừa nhen nhóm đã bị dập tắt.
Đúng là đồ vô dụng.
......
Tối đó, Lục Nghiên không hồi đáp.
Nhưng cũng không block tôi.
Bước tiến lịch sử này khiến tôi bật dậy khỏi giường.
Lẽ nào những lời tỏ tình sến và ảnh kh/ỏa th/ân đã chạm được trái tim hắn?
Hay đậu bắp hải sâm phát huy tác dụng?
Dù sao cũng phải nhân cơ hội.
Tôi lập tức lên mạng sưu tập thêm lời tỏ tình.
[Em bị người ngoài hành tinh bắt, họ bảo sẽ nghiên c/ứu trái tim em. Em sợ lắm, sợ kiến thức trong tim tiết lộ quá nhiều về văn minh nhân loại. Nhưng rồi họ thả em ra ngay, vì nghiên c/ứu mãi chỉ thấy hai chữ trong tim em: Lục Nghiên.]
[Anh ơi, anh đẹp trai quá!! Đàn ông nhìn vào phát đi/ên, đàn bà nhìn thấy tắt kinh, anh là khắc tinh của trầm cảm, là đồng hồ báo thức cho người thực vật, đẹp đến nỗi khiến người đ/ộc thân trong làng nhớ nhung quả phụ mà không thể có được!!]
[Ảnh cơ bụng]
[Ảnh ng/ực]
[Ảnh chỗ kia]
Lục Nghiên không nhịn được nữa, đáp trả:
[Đừng gửi nữa.]
[Vâng, chồng yêu.]
[Đừng gọi tôi là chồng.]
[Vâng ạ, bố.]
[...Cũng đừng gọi bố. Cô lấy những ảnh này ở đâu?]
[Em... có cách riêng. Nhưng anh yên tâm, em không tiết lộ đâu.]
Tôi dừng lại, đổi cách xưng hô:
[Ba nuôi.]
[...Từ giờ, không được thêm bất kỳ danh xưng nào khi nói chuyện, không thì block tiếp.]
[Dạ dạ.]
Trở lại vấn đề.
Lục Nghiên cảnh giác:
[Cô ngày nào cũng gửi ảnh, định tống tiền hay bắt tôi làm gì?]
[Không đâu, em chỉ muốn giúp anh lấy lại bản lĩnh đàn ông!]
Lục Nghiên hiếm hoi mất bình tĩnh:
[Vậy đm đừng gửi ảnh kh/ỏa th/ân của tôi nữa được không?]
6
Tôi dỗ dành:
[Em muốn anh nhận ra bản thân tuyệt vời thế nào, thêm tự tin mà.]
[Không cần.]
[Tôi cho cô cơ hội cuối. Gửi thêm một lần nữa, tôi gi*t cô.]
Sau tin nhắn này, hắn lại block tôi.
Hết cách rồi.
Không còn sim nào dùng được nữa.
Đi làm thêm sim, nhân viên tưởng tôi làm l/ừa đ/ảo.
Hệ thống nhắc nhở:
“Cảnh báo: Do phản diện bị kích động bởi ảnh kh/ỏa th/ân, thời gian hắc hóa bị đẩy lên sớm.”
“Khi hắc hóa, cô sẽ là nạn nhân đầu tiên.”
“Hãy hoàn thành nhiệm vụ trong một tháng, nếu không sẽ bị xóa sổ.”
“5 tỷ này ki/ếm khó thật.”
Tôi thở dài.
Hệ thống gợi ý:
“Đổi cách đi, nếu online không hiệu quả, sao không tấn công ngoài đời?”
“Ừ nhỉ.
Đến đường cùng, không còn thời gian trị liệu tâm lý cho hắn nữa.
Tôi đành đổi chiến lược, tạo tiếp xúc cơ thể.
Thử xem hắn có thực sự vô cảm không.
Tôi m/ua tất lưới, giày cao gót.
Sáng sớm đã ra hành lang đuổi muỗi tạo dáng chờ Lục Nghiên.
Hệ thống cổ vũ:
“Cố lên, hắn sắp ra rồi.”
“Ừ!”
Tôi ưỡn ng/ực trào quyết tâm ki/ếm 5 tỷ.
Lục Nghiên mở cửa.
Thấy tôi, hắn động yết hầu.
Tôi tưởng hắn sẽ chào hỏi.
Ai ngờ hắn lạnh lùng bỏ qua.
?
Không nản.
Tôi xông tới lao vào ng/ực hắn.
Lục Nghiên né tránh.
Thế là tôi chới với ngã nhào xuống cầu thang.
!!
Toang.
Chắc thành mẻnh vụn mất.
“Chà.”
Trong chớp mắt, Lục Nghiên vẫn đưa tay ra.
Hắn kéo tôi lên, c/ứu tôi khỏi cú ngã.