Những chống cự và lo lắng ban đầu đã dần tan biến từ lúc nào không hay.
Nhìn anh áp mặt vào bụng tôi đang hơi nhô lên, cẩn trọng cảm nhận từng cử động th/ai nhi với vẻ mặt vừa ngỡ ngàng vừa r/un r/ẩy, tôi chợt nhận ra việc mang th/ai không hề đ/áng s/ợ như mình tưởng.
Thậm chí, tôi bắt đầu giống anh, mong chờ từng ngày đứa bé mang dòng m/áu của cả hai chào đời.
* * *
12
Cơn đ/au đẻ như sóng thủy triều ập đến từng đợt. Tôi siết ch/ặt tay Lục Quan Lan, giọng nói đ/ứt quãng vì đ/au đớn và sợ hãi:
"Lục Quan Lan... em... em sợ quá..."
Anh nắm ch/ặt tay tôi, tay kia lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán:
"Cưng à, đừng sợ! Anh luôn ở đây với em!"
"Á - ! Đau quá! Không đẻ nữa! Buông em ra! Em muốn về nhà! Hu hu..."
Cơn đ/au khiến tôi hoàn toàn suy sụp, khóc lóc vật vã, nước mắt chảy không ngừng.
"Đau quá... sao lại đ/au thế này... Lục Quan Lan, em sắp ch*t mất..." Tôi r/un r/ẩy khóc nức nở, nói không thành lời. Giọng anh cũng khàn đặc, thấm đẫm xót thương.
"Anh biết, anh biết mà... Cố lên em yêu. Chúng ta chỉ sinh một lần này thôi nhé? Anh thề, chỉ một lần duy nhất! Sau này sẽ không để em chịu khổ thêm nữa..."
Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên x/é tan không khí ngột ngạt trong phòng sinh.
"Xong rồi... Một bé Omega rất khỏe mạnh." Bác sĩ mỉm cười thông báo.
Tôi đổ gục xuống, toàn thân ướt đẫm như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Lục Quan Lan hôn lên trán tôi, giọng nghẹn ngào: "Kết thúc rồi, cưng à... Tất cả đã qua... Em làm tuyệt lắm..."
Khi y tá đặt đứa bé nhỏ xíu được quấn trong tấm khăn vào lòng tôi, một cảm giác kỳ lạ khó tả trào dâng.
"Con bé xinh quá!" Tôi bật cười ngây ngốc, ngón tay chạm nhẹ vào má em bé.
Mọi đ/au đớn và sợ hãi trước đó tan biến trong khoảnh khắc này.
Lục Quan Lan ôm ch/ặt cả hai mẹ con vào lòng. Ba chúng tôi quấn quýt bên nhau, mùi hormone của anh bao trọn lấy tôi và đứa trẻ.
Hạnh phúc trong tim tôi lúc này như tràn ra ngoài.
Cuối cùng tôi cũng có được cuộc sống được yêu thương hết mực và có chỗ dựa vững chắc.
* * *
Ngày tháng trôi qua êm đềm với bình sữa, tã lót và tiếng bi bô của con.
Cho đến một tối nọ, khi Lục Quan Lan vừa dỗ con gái ngủ, anh chợt nghiêm túc nhìn tôi:
"Cưng à, em muốn đi làm không?"
Tôi đang cúi xuống ngửi mùi sữa thơm phức trên người con, ngạc nhiên ngẩng lên, mắt sáng rực: "Được sao?"
"Ừ," khóe môi anh nhếch lên, "em là quán quân đấu cơ giáp, theo quy định của Đế quốc và Bộ quân sự, hoàn toàn đủ tư cách đặc cách vào quân ngũ, trở thành sĩ quan chính thức."
Anh dừng lại, giọng trang trọng: "Em sẽ là nữ sĩ quan Omega đầu tiên trong lịch sử Đế quốc."
"Em muốn! Em muốn đi!" Tôi suýt nhảy dựng lên vì phấn khích, lại sợ đ/á/nh thức con nên chỉ dám gật đầu lia lịa.
* * *
Với sự hỗ trợ hết mình của Lục Quan Lan, lễ trao quân hàm được tổ chức đúng kế hoạch.
Buổi lễ trang trọng và hoành tráng, vô số ống kính hướng về tôi, ghi lại khoảnh khắc lịch sử này.
Ngay khi nghi thức kết thúc, tôi bước một mình về hậu trường thì tiếng cơ khí quen thuộc vang lên trong đầu:
"Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ tối thượng: Phá vỡ rào cản giới tính, trở thành biểu tượng và lãnh tụ tinh thần của cộng đồng Omega."
"Chúc ngài hạnh phúc viên mãn ở thế giới này, có được cuộc đời rực rỡ của riêng mình."
"Tạm biệt, chủ nhân yêu quý."
Âm thanh biến mất đột ngột như khi xuất hiện, tựa như chưa từng tồn tại.
Tôi nhìn bóng mình trong gương, nở nụ cười thực sự thoải mái và rạng rỡ.
Tạm biệt, hệ thống.
Cuộc sống mới của tôi, giờ mới thực sự bắt đầu.
- Hết -