Nỗi đ/au thấu tim gan ngày ấy giờ chỉ còn là cảm giác ngứa ngáy thoảng qua.
Tôi bật cười lắc đầu.
14
Liên Ngọc vội vàng cúp máy trong tình cảnh lúng túng.
Dạ dày chợt nhận ra đã lâu không được ăn uống, bắt đầu co thắt dữ dội.
Anh từ từ co người trên ghế, nhìn chằm chằm vào món ăn đã ng/uội lạnh từ bao giờ, ánh mắt trống rỗng.
Anh nghe thấy giọng đàn ông.
Giọng nói này anh nhớ rõ.
Trong camera an ninh, người giúp Lâm Nhượng chuyển đồ chính là anh ta.
Trẻ trung, lực lưỡng, điển trai.
Trông còn trẻ hơn cả anh.
Phải chăng Lâm Nhượng lại nhặt được một thiếu niên lang thang hợp mắt ven đường, đem về nuôi?
Rồi đem chia hết tình yêu thương cho người ấy.
Còn bản thân anh sẽ dần bị đẩy ra rìa.
Anh chợt nhớ lại câu nói của mình.
"Lâm Nhượng? Cổ hủ, nhạt nhẽo, và anh ấy à... đã không còn trẻ trung nữa rồi."
Đang nói về Lâm Nhượng ư?
Không.
Đang nói về chính mình.
Cổ hủ.
Nhạt nhẽo.
Không còn trẻ trung.
Anh không muốn thừa nhận, anh oán h/ận, anh muốn dùng câu nói này để cảnh báo thiên hạ đừng nhìn ngó Lâm Nhượng nữa.
Anh chẳng có gì ngoài Lâm Nhượng.
Trong mối qu/an h/ệ này, Lâm Nhượng có thể rút lui bất cứ lúc nào. Dù đang dần có tuổi, nhưng vẻ đẹp nội tàng của anh ấy càng khiến người ta say đắm, những kẻ xung quanh đều thèm khát, đều sẽ yêu thích anh ấy.
Còn bản thân anh, dù mặc áo hoodie, nét chín chắn nơi khóe mắt đã khiến anh không thể nào toát lên vẻ trẻ trung như thuở mười tám.
Lòng thương hại của Lâm Nhượng dành cho anh đang ngày một vơi đi.
Lâm Nhượng về nhà ngày càng ít.
Anh luôn nhìn anh ấy với ánh mắt ngập ngừng.
Phải chăng muốn... chấm dứt hợp đồng sớm?
Rồi thẳng tay vứt bỏ anh như thế ư?
Không.
Đừng hòng.
Nhưng anh có thể làm gì đây?
15
Hồi đại học, Lâm Nhượng đã không bao giờ đến đón anh.
Bạn cùng phòng anh yêu một người trường khác, đến mùa tốt nghiệp thu dọn đồ đạc, cô gái ấy lái xe đến cổng trường đón bạn.
Đồ của bạn cùng phòng nhiều vô kể, anh phụ giúp mang xuống.
"Người yêu cậu đâu, sao chưa thấy bao giờ? Sắp tốt nghiệp rồi mà."
Trên đường đi, bạn cùng phòng hỏi.
Liên Ngọc vẫn âm thầm tuyên bố với thế giới bên ngoài rằng mình đã có người yêu.
Anh bối rối cúi mắt, khẽ nói: "Anh ấy... anh ấy bận lắm."
"Bận suốt bốn năm trời? Nói đi, có phải cậu bịa ra để tránh đào tơ hay không?"
Những người bạn cười đùa ồn ào.
Người nói vô tâm, kẻ ngữ hữu ý.
Lúc ấy, anh vẫn còn ảo tưởng.
Giá như...
Giá như Lâm Nhượng thật lòng yêu anh?
Tối hôm đó, anh đợi ở nhà rất lâu.
Thấy Lâm Nhượng về.
Liên Ngọc vội cởi áo khoác cho anh ấy, dâng lên tách trà nóng.
Nhìn vẻ mệt mỏi pha lẫn mùi rư/ợu trên người anh ấy.
Đây không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện.
Nhưng mà...
Chàng thanh niên mím môi, kéo anh ấy ngồi xuống sofa, vừa xoa bóp thái dương vừa hỏi:
"Tuần sau em tốt nghiệp, anh có rảnh không? Anh có thể đến..." đến đón em.
Khi ánh mắt chạm phải đôi mắt đẫm mệt nhọc kia.
Anh đột nhiên không nói được nữa.
Anh không nên đòi hỏi.
"Xin lỗi, dạo này anh rất bận."
Lâm Nhượng hiểu ý Liên Ngọc, nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng đầy áy náy, "Chúc mừng tốt nghiệp, anh sẽ chuyển cho em năm mươi triệu."
Đang cảnh cáo anh vượt giới hạn sao?
Anh lắc đầu: "Không, em không cần."
"Vậy em muốn quà gì?"
Lâm Nhượng s/ay rư/ợu dường như dễ tính lạ thường, giọng nói mềm mại kéo dài.
"Một bức ảnh. Quyền sử dụng một tấm hình thôi, là đủ."
Liên Ngọc thì thào.
Thôi được.
Không yêu anh, cũng đành chấp nhận.
Ít nhất trong mùa tốt nghiệp.
Anh có thể cầm tấm ảnh ấy.
Nói với bạn bè rằng.
Anh thật sự có người yêu, chỉ là người ấy quá bận rộn.
16
Ngày ấy có thể tự lừa dối bản thân.
Giờ cũng vậy.
Thế nên anh bắt đầu tránh mặt Lâm Nhượng.
Không muốn nghe anh ấy nói ra... hai chữ hủy ước.
Cho đến ngày đó, anh bước vào phòng VIP.
Lâm Nhượng khoác áo trench coat đen, đeo kính không gọng, nghiêm nghị, chỉn chu mà dịu dàng, như tấm gương sáng phủ bụi thời gian, cổ kính và tinh tế.
Thời gian đối xử ưu ái với anh ấy, vài nếp nhăn mờ chỉ càng tôn thêm nét quyến rũ. Mỗi lần trên giường, anh đều không kìm được việc hôn lên khóe mắt ấy, muốn nhìn thấy vẻ đắm đuối hiện lên khuôn mặt thanh tú.
Lâm Nhượng bước vào cuộc đời anh ở thời khắc đẹp nhất.
Nhưng anh lại chưa từng thấy hình bóng mười tám tuổi của Lâm Nhượng.
Lúc ấy sẽ như thế nào?
Giữa đám đông vây quanh, một tiếng gọi trăm người hưởng ứng?
Hay thầm thương tr/ộm nhớ ai đó, dùng ánh mắt chân thành cùng cử chỉ vụng về để lấy lòng người?
Anh không dám nghĩ tiếp.
Chỉ biết đắm đuối nhìn anh ấy như thế.
Lâm Nhượng vẫn tìm đến.
Sau niềm hân hoan là cảm giác lạnh buốt như gáo nước lạnh dội đầu.
Không thể kiềm lòng được nữa.
Thà xuất hiện trước mặt bạn bè anh.
Cũng phải đưa anh về, rồi nói...
Hủy bỏ hợp đồng với anh sao?
Nhìn ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh dành cho Lâm Nhượng, chàng thanh niên cúi mắt, cố chấp che khuất tầm nhìn của Tống Hạ.
Đây là người của anh, không ai được phép nhìn Lâm Nhượng như thế.
...
Anh không dám tiến lên.
Anh không dám hỏi.
Anh không dám giải thích.
Anh mong Lâm Nhượng sẽ hỏi: "Câu nói đó của em có ý nghĩa gì?"
Nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng Lâm Nhượng đã không hỏi.
Anh ấy bình thản nhìn vở kịch đang diễn ra trước mắt, như xem trò chơi đóng giả của trẻ con, bất lực mà hờ hững, lãnh đạm.
"Ngọc à, chúng ta cần nói chuyện."
Không thể tránh khỏi.
Liên Ngọc nhận ra.
Sớm muộn cũng đến ngày bị vứt bỏ.
Nhưng khoảnh khắc ấy, Liên Ngọc lại đăm đăm nhìn ánh lửa lập lòe nơi khóe môi anh ấy, thốt lên: "Hút th/uốc hại sức khỏe."
Anh không yên tâm để Lâm Nhượng một mình.
Anh xót xa cho Lâm Nhượng.
Nếu...
Nếu Lâm Nhượng thật sự đuổi anh đi, anh nên rời xa.
...
Về đến nhà.
Trống vắng.
Liên Ngọc như bóng m/a lần theo bóng tối trong căn hộ, bước đến tủ quần áo, chiếc áo hoodie trắng anh từng chọn vẫn treo đó.
Anh đã học kinh nghiệm từ người từng là chim hoàng yến.
Cách níu giữ tuổi trẻ.
Cách ăn mặc.
Nên nói năng thế nào.
Để ánh nhìn của người bao nuôi dừng lại trên người mình lâu hơn.
Nhưng hiệu quả chẳng đáng kể.
Tống Hạ thậm chí còn dám cãi lại ân nhân của mình.