Bạn thân chẳng phải nên làm mọi việc cùng nhau sao?
Lòng tôi như bị x/é làm đôi, đầu óc hỗn lo/ạn không tìm được đáp án.
Bố mẹ liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt hiểu ý.
Mẹ đặt điện thoại xuống, nắm tay tôi vỗ nhẹ: 'Con yêu, các con còn nhỏ, nhận thức chưa đủ, dễ bị ảnh hưởng bởi những điều mới lạ. Nhưng không sao, bố mẹ luôn ở đây để định hướng cho con.'
'Môi trường mạng phức tạp, người lớn còn dễ sa ngã huống chi trẻ nhỏ. Mẹ rất vui vì con biết cảnh giác và nhận ra điều bất ổn.'
Bố gật lia lịa: 'Đúng đấy! Con gái bố giỏi lắm!'
'Đừng chen ngang!' Mẹ trừng mắt, ra hiệu bố lui xuống.
Bố mếu máo bưng khay hoa quả vào bếp.
Mẹ xoay sang tôi nghiêm túc: 'Con ơi, có việc gì khó phải tìm người lớn giúp, đừng ôm nỗi buồn một mình. Chất chứa uất ức chỉ hại thân thôi.' Tôi gật đầu ngờ ngợ.
Cuối tuần đó, mẹ đưa tôi đến bệ/nh viện... trải nghiệm đ/au đẻ!
11
'Cái gì cơ?!'
Bố phóng từ bếp ra, miệng há hốc nhìn chiếc táo còn dính nước.
Tôi cũng ngớ người.
Mẹ bĩu môi: 'Xem video thấy mấy đứa trẻ mơ sinh con cho lão già là phát gh/ê. Phải cho tụi bay biết mùi đ/au đẻ mới được!'
Tôi lắc đầu như chong chóng: 'Con không muốn đâu!' Nhưng mẹ đã quyết.
Tôi ngoảnh nhìn bố cầu c/ứu - ông chỉ biết nhún vai bất lực.
Thế là tôi liều mạng: 'Mẹ ơi, nên cho bố thử luôn để hiểu nỗi vất vả của mẹ!'
Mẹ rưng rưng: 'Con gái ngoan quá!' Còn bố... đứng hình.
Tôi nhe răng cười gian tà: 'Thông cảm nhé bố, có họa cùng chia!'
...
Vừa rời khỏi máy mô phỏng, tôi quỵ xuống sàn. Đau đến mức không thốt nên lời. Tôi chỉ chịu được level 4, còn bố bất ngờ trụ đến level 8.
Xuống máy, bố ôm mẹ khóc nức nở: 'Anh xin lỗi, để em khổ sở sinh Tịch Tịch!' Tiếng khói to đến mức mẹ đỏ mặt lôi bố vào góc khuất.
12
Tôi học cách buông bỏ. Bạn cũ dần biến mất, có người bỏ học theo lối sống khác. Tôi chúi đầu vào sách vở, thi đậu ngôi trường cấp 3 danh giá.
Ngày nhận giấy báo, mẹ suýt khóc: 'Hôm nay ăn nhà hàng! M/ua đồ mới cho cô công chúa!' Sáng khai giảng, tôi khoác váy mới bước vào cổng trường với nụ cười rạng rỡ.