Tôi nhíu mày vặn vẹo tai: "C/âm miệng! Mấy con vịt chùa quen thói rồi đấy à? Ngày đêm cứ quạc quạc không ngừng."
"Anh nói thế là vì em tốt."
"Mày biến đi mới là tốt cho tao."
"Em không thể nói năng bình thường được à?"
Trong lúc chúng tôi cãi nhau ầm ĩ, Mộc Tư Viễn bước dài chặn trước mặt tôi.
Anh giơ ngón tay cảnh cáo Trần Dương bằng giọng lạnh băng: "Đủ rồi. Nếu còn tiếp tục quấy rối bạn gái tôi, tôi sẽ không khách sáo nữa. Nhân tiện nếu cậu rảnh rỗi quá, tốt nhất nên đi khám tổng quát kẻo lỡ mang bệ/nh mà không hay."
Mặt Trần Dương đột nhiên tái mét.
Mộc Tư Viễn khịt mũi đóng sập cửa. Thế giới lại yên tĩnh trở lại.
Tôi tò mò hỏi: "Sao anh lại bảo hắn đi khám? Anh biết chuyện gì à?"
Anh cười khẽ, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái: "Tôi dọa cho hắn chơi thôi. Em thấy biểu cảm lúc nãy chưa? Nếu thực sự không có gì, hắn đã không sợ đến thế."
"Cũng có lý." Tôi gật đầu tán thưởng.
"Nhưng thật ra tôi cũng biết vài chuyện về Lâm Vy." Anh đột nhiên nghiêm mặt, "Khi em nhờ tôi điều tra Trần Dương, tôi thuận tay tra luôn cả cô ta. Câu chuyện của cô ta còn ly kỳ gấp bội."
"Khoan đã!" Tôi trợn mắt, "Anh là thám tử tư đó à?"
"Giờ em mới biết sao?" Anh liếc tôi đầy oán trách, "Thi thoảng tôi vẫn đăng ảnh nghề nghiệp, em chẳng để ý gì cả?"
Tôi cố nhớ lại, hình như đúng là có vài lần như thế. Nhưng mỗi lần lướt qua, tôi đều thầm chê "khoe mẽ như công múa" rồi lướt tiếp, chưa từng xem kỹ.
Hóa ra vậy, bảo sao trong ảnh mẹ gửi, chỉ mỗi anh là trông quen quen.
Tôi ngượng ngùng cười: "Tưởng nhà anh làm bất động sản? Sao lại làm thám tử tư?"
"Thực ra tôi đặt tên vui thôi, không phải hành nghề thật. Em là người duy nhất tin đấy."
Thảo nào dạo trước điều tra mãi mới xong, hóa ra không chuyên nghiệp.
"Nhân tiện, tôi cứ tưởng em đồng ý hẹn hò vì tình cảm ngày xưa."
"Không phải đâu." Tôi lắc đầu, "Như anh thấy rồi đó, người yêu cũ tôi bị đi/ên nên tôi mới đổi mới."
"Đúng là n/ão có vấn đề! Hồi cấp ba hắn từng theo đuổi Lâm Vy suốt ba năm, nào ngờ cô ta đã có bạn trai đầu gấu. Tiền thuê phòng của đôi đó toàn do Trần Dương chu cấp. Sau này Lâm Vy trượt đại học, có th/ai rồi phải đi b/án rư/ợu, vì nghiện rư/ợu mà sẩy th/ai bị bỏ rơi. Đến khi thấy Trần Dương khoe mẽ trong họp lớp, cô ta lại tìm cách quyến rũ. Phần còn lại thì em biết rồi."
Tôi lè lưỡi: "Chuyện hay thế mà Trần Dương không biết thì phí quá."
"Yên tâm." Mộc Tư Viễn mỉm cười đầy tự tin, "Sớm muộn gì hắn cũng biết. Tôi đảm bảo, không để em đợi lâu."
**9**
Mấy ngày sau, Trần Dương vẫn không buông tha, thường xuyên bám víu trước nhà tôi.
Nhờ hắn, tôi đành phải chuyển chỗ ở mới.
Không tìm được tôi, hắn dùng đủ số máy lạ gửi tin nhắn. Tôi đành đổi luôn số điện thoại.
Đúng lúc Mộc Tư Viễn rủ tôi du lịch nước ngoài, tôi đồng ý ngay không cần suy nghĩ.
Khi máy bay cất cánh, điện thoại tôi rung liên hồi. Là mẹ Trần Dương.
Giọng bà ta năn nỉ: "Diên Nhất đâu? Dì muốn gặp cháu."
"Cháu đang bận. Dì có việc gì ạ?"
"Là..." Bà ngập ngừng, "Dì luôn coi cháu là con dâu. Cái cô Lâm Vy đó ăn chơi trác táng, dì không cho nó vào cửa đâu."
"Dì ơi, cháu và Trần Dương chia tay rồi."
"Dì biết, nhưng giờ nó suốt ngày nhậu nhẹt, vừa nhập viện rồi. Cháu có thể... đến thăm nó không?"
Nữ tiếp viên bước đến nhắc nhở: "Thưa quý khách, máy bay sắp cất cánh..."
Tôi gật đầu với cô ấy, nói vội: "Xin lỗi dì, cháu đang trên máy bay. Chuyện của họ không liên quan đến cháu nữa, dì tự xử nhé."
Cúp máy xong, tôi chặn luôn số này. Không để tâm trạng du lịch bị h/ủy ho/ại.
**10**
Nửa năm sau, tôi về nước. Vừa bước ra sân bay đã thấy bóng người quen thuộc.
Nhưng Trần Dương giờ đôi mắt vô h/ồn, tiều tụy hơn cả lần ở đồn công an.
Tôi dừng bước ngạc nhiên: "Anh đến làm gì?"
"Anh có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì?"
Trần Dương liếc nhìn Mộc Tư Viễn đằng sau, mím ch/ặt môi.
Mộc Tư Viễn ngẩng cao cằm: "Nhìn gì? Có điều gì bạn trai chính thức không được nghe à?"
Tôi phụ họa: "Tư Viễn không phải người ngoài. Anh có gì cứ nói thẳng."
Trần Dương ấp úng mãi mới thỏ thẻ: "Hai người thật sự đến với nhau rồi?"
"Ừ."
Mặt hắn như sắp vỡ vụn: "Tại sao? Chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh đó sao? Anh đã giải thích hết rồi mà? Em còn không hài lòng điều gì?"
Tôi giả vờ ngạc nhiên: "Á à? Anh ngủ với người khác rồi hỏi tôi không hài lòng chỗ nào?"
"Lúc đó là tình huống bất đắc dĩ..."
"Bất đắc dĩ gì?" Tôi c/ắt ngang, "Tiệc lớp nói say chỉ còn một phòng, cả Hải Thành chỉ có mỗi khách sạn đó sao? Nửa tháng chuyển cho Lâm Vy mười mấy triệu, bảo thương hại. Nhưng hồi làm từ thiện anh chạy nhanh nhất. Sinh nhật bị l/ột quần giữa chốn đông người, không tức gi/ận mà còn đuổi theo l/ột lại. Cuối cùng, chuyện nửa đêm đi ngắm sao..."
"Anh sợ xảy ra chuyện!" Hắn hốt hoảng ngắt lời.
Tôi nhìn hắn như kẻ ngốc: "Xe bể lốp, không biết gọi cảnh sát à? Sao phải tự đi? Đến rồi sao không về ngay? Chỉ một chăn sao không ngủ trên xe? Định phải vào lều?"
Mỗi câu hỏi như mũi d/ao đ/âm khiến mặt hắn tái dần.
"Rõ ràng có trăm phương ngàn kế giữ khoảng cách, anh đều không dùng."