Tôi từ từ lau sạch người cô ấy, nhìn vết s/ẹo điếu th/uốc trên người Liễu Gia, tay tôi lần theo vết s/ẹo lưng mình. Tôi cũng có. Là do bố tôi hút th/uốc dí vào khi nổi gi/ận. Tổng cộng sáu vết. Nhờ khả năng hồi phục tốt, giờ chỉ còn hai. Tôi sờ lên những vết s/ẹo gồ ghề x/ấu xí, tựa vào thành bồn tắm nhìn Liễu Gia, cười ngây dại. Đúng là mẹ định mệnh của tôi rồi. Ngay cả vết thương trên người chúng tôi cũng giống hệt nhau.
Từ đêm đó tôi thức trắng chăm sóc Liễu Gia say khướt, thái độ của cô ấy với tôi đột nhiên dịu lại. Đến cả đêm khuya cũng có phần ăn cho tôi. Hôm nay tôi lê cây chổi to gấp đôi người quét nhà. Liễu Gia ngồi trên bệ cửa sổ ban công chơi game, vừa hút th/uốc vừa ch/ửi thề. Thấy tàn th/uốc rơi xuống sàn vừa lau, tôi không nhịn được: 'Đừng hút nữa!'
Liễu Gia dừng tay, nhìn tôi với ánh mắt nửa cười. Rồi đứng dậy, đi vòng ra sau lưng tôi, rũ thêm tàn th/uốc xuống nền nhà vừa sạch bóng. Tôi đi/ên tiết. Vung chổi đuổi đ/á/nh. Liễu Gia cười lớn chạy vòng quanh ghế sofa. Đuổi mươi vòng, tôi chồm lên đ/è cô ấy xuống đi-văng. Mắt mở to đầy hãnh diện: 'Bắt được cô rồi!'
Liễu Gia thở dốc nằm im, để mặc tôi đ/è lên ng/ười. Nhịp tim hai chúng tôi hòa làm một. Ánh hoàng hôn lọt qua khung cửa. Chúng tôi nép vào nhau, trốn cái ẩm ướt của nhân gian, chỉ đắm trong nắng. Tôi nhìn những hạt bụi lấp lánh, thì thầm: 'Liễu Gia, hôm nay là sinh nhật em.'
Nhịp thở cô ấy chùng xuống: 'Mấy tuổi?' 'Chín tuổi.' 'Chị hai sáu, cách nhau mười bảy năm. Chúc mừng sinh nhật... À, em tên gì nhỉ?' Tôi chợt nhận ra chưa từng nói tên mình. Kéo tay cô ấy, dùng ngón tay g/ầy guộc viết lên lòng bàn tay mềm mại. Viết thật cẩn thận hai chữ bà nội từng gọi cả ngàn lần - Thời Âm.
Buông tay ra, Liễu Gia nhìn lòng bàn tay trống rỗng: 'Chúc mừng sinh nhật, Thời Âm.' Ngày 12 tháng 10, sinh nhật lần thứ chín. Có hai người trên đời chúc mừng tôi: Bà nội và mẹ định mệnh Liễu Gia.
'Thời Âm, bưu điện tới, ra mở cửa!' Tôi bỏ nửa chỗ rau đang nhặt, chạy ù ra cổng. Nhận hộp từ tay shipper, tôi hướng về bếp: 'Để đâu ạ?' 'Mở ra.' Tôi dùng kéo cẩn thận c/ắt băng dính. Hộp giấy in hình công chúa lộng lẫy. Mở nắp: 'Xong rồi, để đâu?'
Liễu Gia cầm váng xào bước ra: 'Lấy đồ ra chứ?' Tôi gật đầu, lôi ra chiếc váy xanh biếc như băng tuyết. Đẹp thì đẹp, nhưng có vẻ nhỏ quá. Tôi ngước lên nhìn dáng người Liễu Gia: 'Chị m/ua nhầm cỡ rồi à?' 'Chưa thử sao biết?' 'Cần gì phải thử...' Tôi chợt lắp bắp: 'Em mặc ư?'
Liễu Gia đẩy chiếc váy về phía tôi: 'Mặc thử đi, vừa thì cho vào máy giặt.' Cổ họng tôi nghẹn ứ: 'Thôi... em không thích mặc váy.' Váy vướng víu khi làm việc. Nhưng Liễu Gia còn cứng đầu hơn. Cô ấy l/ột đồ tôi, kéo vào phòng, đứng trước gương. Tôi nhắm tịt mắt - chắc trông như hề đội lốt công chúa.
Bàn tay siết ch/ặt không dám chạm vào vải. 'Đẹp lắm, như công chúa ấy.' Lời Liễu Gia x/é tan lớp vỏ hề nhạo. Trong tiếng vỡ tan, tôi mở mắt. Công chúa trong gương cũng cười với tôi. Váy xanh, đôi mắt to tròn, Liễu Gia đứng sau mỉm cười: 'Đẹp lắm, quà sinh nhật đấy, không đòi thêm nữa đâu.'
Tôi đứng lặng ngắm mình trong gương, xoay tròn. Lần đầu tiên không phải đồ bỏ, mà là công chúa do Liễu Gia tạo ra. Cố nuốt nước mắt vào trong, biến thành nụ cười rạng rỡ. 'Thời Âm, bưng cơm!' 'Dạ, đến ngay!'
Bữa trưa hôm ấy tôi ôm chiếc váy ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy trời đã tối mịt. Liễu Gia về với tô há cảo nóng hổi: 'Ăn nhanh đi.' Tôi vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, cất cẩn thận vào cặp. Há cảo thơm lừng, tôi ăn vội vàng. Liễu Gia đưa thìa: 'Ăn từ từ, ai tranh của em đâu.'
Tiếng lật sách rào rạc. Quay lại, Liễu Gia đang cầm nhật ký của tôi. Tôi hốt hoảng gi/ật lại. Cô ấy giơ cao tay: 'Nhật ký hả?' Tôi đứng hình. Cuốn sổ rơi bộp xuống bàn: 'Chị không biết chữ, đọc cho chị nghe. Bỏ sót một trang là mai tống em vào đồn.'
Liễu Gia đ/á nhẹ vào bắp chân tôi: 'Nhanh lên.' Tôi mở cuốn nhật ký, giọng run run: '23/9, âm u. Bố mẹ thật sự bỏ rơi em, dẫn theo em trai đi mất. 24/9, âm u. Đói. 25/9, âm u. Đói. 30/9, mây tan. Ra bờ sông, thấy một người phụ nữ. Đẹp như mẹ trong mơ...'