“Nhưng hình như cô ấy định nhảy sông, mẹ tôi từng nói khi muốn ch*t chỉ cần nhìn em trai là hết muốn. Vậy nếu tôi làm con của cô ấy, liệu cô ấy có muốn sống tiếp không? Ngày 3/10, nắng, mì gói ngon lắm, mẹ còn cho thêm trứng. Đây là lần đầu tôi được ăn, mẹ ơi, con yêu mẹ. Ngày 6/10, nắng, nhà cô ấy đẹp quá nhưng bừa bộn, đây là nơi chúng tôi cùng sống, để tôi dọn dẹp nhé. Ngày 8/10, nắng, cô ấy đúng là mẹ định mệnh của tôi, ngay cả vết s/ẹo trên người cũng giống hệt. Ngày 9/10, nắng, cô ấy thật lộng lẫy, mẹ định mệnh của tôi, nhưng cô ấy không cho tôi gọi mẹ, không sao, tôi có thể viết ra: Liễu Gia = mẹ, mẹ = Liễu Gia.”
Tôi đọc xong, hít một hơi, chưa kịp ngẩng đầu đã bị ôm ch/ặt vào lòng. Tôi vô thức vòng tay đáp lại. Cảm nhận vệt ẩm ướt trên cổ áo, không hiểu sao mắt tôi cũng rưng rưng.
Nhưng ngửi thấy mùi dầu mè trong không khí, bụng tôi lại không khỏi réo òng ọc. Tôi lau nước mắt, ngượng ngùng: “Chúng ta đợi con ăn xẻn hoành thánh rồi khóc tiếp được không? Để ng/uội mất ngon.”
Liễu Gia bật cười phì, tay nhanh chóng quệt khóe mắt. “Chỉ lo mấy thứ ăn uống.”
Tôi nhìn giọt lệ trên đuôi mắt nàng, đưa tay lau khô. “No bụng mới có sức khóc mà.”
Liễu Gia bất lực: “Thôi không ăn hoành thánh nữa, dẫn đi chỗ ngon hơn.” Nói rồi nắm tay tôi kéo đi. Đi ngang bát hoành thánh, tôi nuốt nước miếng ừng ực. “Ăn xong cái này rồi đi không được sao?”
Liễu Ga cười bế tôi lên. “Không, no rồi làm sao ăn đồ ngon nữa.”
13
Khi nồi tôm sốt đậu phộng được bưng lên, nước miếng tôi chảy thành dòng. Liễu Gia thấy tôi mắt sáng rực nhìn đĩa tôm, cười chê thâm thúy. Nàng đeo găng bóc nguyên đĩa đầy. Tôi bắt chước lóng ngóng bóc vài con tặng lại. Hai đĩa tôm tạo nên đối lập thảm hại. Nhìn nhau, cả hai bật cười khành khạch.
Nhân viên phục vụ bên cạnh cười nói: “Hai người thân thiết quá nhỉ.”
Liễu Gia lau miệng cho tôi, rót ly nước ấm. “Ừ.”
Nhân viên tò mò: “Hai chị em hay là…?”
Tôi ngừng nhai, nín thở chờ đáp án. Liễu Gia vẫn bóc tôm đều tay, giọng không chút do dự: “Chúng tôi là mẹ con, tôi là mẹ nó.”
Câu nói lọt vào tai, thấm vào tim. Trái tim tôi đ/ập mạnh hơn. Trên đường về, Liễu Gia cõng tôi. No nê, tôi buồn ngủ không thể bước nổi. Liễu Gia càu nhàu: “Lần sau đừng ăn nhiều thế.” Tôi gật đầu tiếc rẻ: “Phí cả bát hoành thánh.” Nàng lắc đầu: “Trong đầu chỉ toàn ăn.”
Tôi ngước nhìn sao trời, thì thầm: “Mẹ.”
Liễu Gia đáp khẽ: “Ừm.”
Tôi lẩm nhẩm: “Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi…”
“Hết chưa hả!” Nàng vỗ nhẹ mông tôi. Tôi ôm cổ nàng cười khúc khích. “Mẹ còn ra sông nữa không?”
Hồi lâu Liễu Gia mới đáp: “Ra đó làm gì? Lỡ rơi xuống là ch*t, ch*t rồi chẳng còn gì, sống mới có hy vọng.”
Quá sâu xa. Tôi mơ hồ hiểu, chỉ biết sống là tốt nhất. Ch*t rồi không được ăn ngon. “Vậy con và mẹ cùng sống, mẹ là hy vọng của con, con là hy vọng của mẹ.”
Liễu Gia mỉm cười: “Chẳng phải đã thế rồi sao.” Lời nàng nhẹ tựa gió, hòa vào màn đêm và muôn vì sao. Nhưng tôi vẫn nghe rõ: Liễu Gia nói tôi đã là hy vọng của nàng từ lâu.
14
“Tới rồi, đừng ngủ nữa, vai tê hết rồi.” Tôi mở mắt lờ đờ. Liễu Gia đặt tôi xuống dắt đi, chưa được mấy bước đã biến sắc. Trước cửa nhà, đám người mặc đen đứng sừng sững. Một gã đàn ông trước mặt Liễu Gia bị đàn bà t/át như đ/ập muỗi. Liễu Ga kéo tôi bỏ chạy. Tên vệ sĩ tinh mắt phát hiện, cả đám đuổi theo. “Con đĩ! Bắt lấy nó!”
Liễu Gia rẽ vào ngõ hẻm quanh co. Bọn họ đông người chặn hết lối. Khi cùng đường, bàn tay ai kéo chúng tôi vào nhà. Trong căn phòng chật hẹp, người phụ nữ trung niên luống cuống sửa lại tóc bạc. “Bọn họ tới lâu rồi, trông chẳng lành. Trốn tạm đi.”
Liễu Gia nhận ra người quen, bớt đề phòng. “Phiền chị rồi.” Người phụ nữ nheo mắt cười: “Hàng xóm với nhau mà.” Tôi cúi đầu cảm ơn. “Cảm ơn dì.” Bà ngạc nhiên, đỡ tôi dậy. Liễu Gia kéo tôi ra trước: “Con gái tôi.” Người phụ nữ gật đầu: “Xinh quá.” Tôi nói: “Dì cũng rất đẹp.” Bà xoa má ngượng ngùng: “Già cả rồi, đẹp nỗi gì.” “Thật mà, con không nói dối.” Liễu Gia cũng gật đầu. Người phụ nữ sờ mặt do dự: “Thật sao? Lâu rồi tôi không soi gương.” Nhìn chiếc tạp dề sạch sẽ, tôi nắm tay bà: “Dì giống Bạch Tuyết Công chúa lắm.” Bà cười: “Công chúa gì, già nua thế này rồi.” Nhưng má đã ửng hồng.