“Không được, đang là thời điểm quan trọng năm cuối cấp, con cứ yên tâm ở trường, mẹ tự đi khám được.”
Tôi không yên tâm: “Về nhà con phải thấy giấy tờ viện mới được.”
Liễu Gia cười: “Được rồi.”
42
Hôm sau tôi hỏi Liễu Gia xin kết quả khám.
Liễu Gia lấp liếm qua chuyện, bảo không sao.
Tôi thầm ghi nhớ trong lòng, định cuối tuần đưa bà đi.
Nhưng không ngờ, cuối tuần này vẫn đến muộn mất rồi.
“Có phải phòng thi này không?”
Giáo viên chủ nhiệm sốt ruột hỏi giám thị.
Tôi chăm chú nhìn đề thi trên tay, vừa định cầm bút làm bài thì giám thị vẫy tay gọi.
“Cô ơi, có chuyện gì ạ?”
Giáo viên chủ nhiệm do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Mẹ cháu... ngất ở bệ/nh viện thành phố rồi!”
!
Khoảnh khắc ấy, tôi như nghe thấy tiếng sụp đổ của bầu trời.
Gạch ngói từ đâu ào ào đổ xuống vùi lấp cổ họng.
“Thời Âm! Cháu có sao không?”
Giáo viên chủ nhiệm đỡ lấy tôi, gọi gấp gáp.
Tầm nhìn tôi chập chờn thành nhiều lớp.
Tôi đứng thẳng người, cảm ơn cô giáo rồi lao đi như tên b/ắn.
“Nó vốn là học sinh giỏi, nói ra sợ ảnh hưởng thi cử.”
“Học hành quan trọng thật, nhưng có thứ còn quan trọng hơn cả học tập.”
43
“U/ng t/hư m/áu, tức bệ/nh bạch cầu, phát hiện quá muộn, giờ đã giai đoạn cuối rồi, người nhà chuẩn bị tinh thần đi.”
Bác sĩ cầm phim chụp, từng chữ như d/ao cứa vào lồng ng/ực.
Tôi bám ch/ặt góc bàn, cố không để ngã quỵ.
“Bác sĩ ơi... mẹ cháu còn bao lâu nữa ạ?”
Bác sĩ ngẩng mặt: “Ba tháng.”
“Ầm!”
Tiếng sấm khô khốc x/é toang màn trời xám xịt.
Trời sắp mưa rồi.
Trên hành lang viện, y tá và bệ/nh nhân hối hả thu dọn đồ đạc.
Tôi nhìn Liễu Gia nằm bất động trên giường, cảm giác mọi thứ thật hư ảo.
“Đét!”
Tôi t/át mình một cái thật mạnh.
Đau.
Không, lẽ ra không nên đ/au.
Tôi tiếp tục t/át, đến khi tê dại thì hết đ/au.
Không đ/au nữa thì mọi chuyện sẽ chỉ là giấc mơ.
Đang định giơ tay t/át lần thứ ba, bàn tay tôi bị Liễu Gia nắm ch/ặt.
“Thời Âm... xin lỗi con.”
Xin lỗi vì không thể đồng hành cùng con nữa.
Đôi mắt tôi khô cằn, không còn nổi một giọt lệ.
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Liễu Gia, khàn giọng hỏi:
“Mẹ ơi... đây là giả thôi đúng không?”
Liễu Gia đỏ mắt: “Con yêu, mẹ xin lỗi.”
“Không! Mẹ ơi, là lỗi của con! Giá như con đưa mẹ đi khám sớm hơn... Con xin lỗi! Đều là lỗi của con cả!”
Liễu Gia ôm ch/ặt tôi, để mặc tôi gào thét trong vòng tay.
Cuối cùng, cổ họng tôi rát bỏng, mắt khô đơ không còn nước mắt.
Liễu Gia vẫn ôm tôi.
Như thuở ấu thơ, vòng tay siết ch/ặt không rời.
“Không sao, không trách con đâu. Số phận là thế, đây là mệnh trời vậy.”
44
“Thời Âm, còn hai tháng nữa là thi đại học, em chắc chắn về nhà ôn bài?”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn đơn xin tự học, hỏi đi hỏi lại.
Tôi gật đầu: “Vâng, ở nhà em vẫn ôn được.”
Cô giáo không nói thêm, ký tên phê duyệt.
“Ừ, về chăm mẹ cho tốt nhé.”
Đồ đạc dọn về hết.
Tôi dọn vào phòng Liễu Gia.
Nhìn bàn trang điểm trống trơn, tôi sững lại.
“Mẹ ơi, đồ trang điểm của mẹ đâu rồi?”
Liễu Gia đang xếp đồ cho tôi, gi/ật mình rồi cười gượng:
“Giữ làm gì, đằng nào cũng không dùng nữa, mẹ cất hết rồi.”
Tôi lặng lẽ lục lại từng món đồ trang điểm bà giấu kỹ, xếp ngay ngắn trở về vị trí cũ.
“Con làm gì thế?”
Tôi nhìn bà định ngăn cản, nói: “Mẹ đẹp lắm, rực rỡ như đóa hồng kiêu sa.”
Không phải đóa lê trắng bệch vô h/ồn.
Liễu Gia hiểu ngầm ý tôi.
Bà mở miệng định nói gì, cuối cùng chỉ thốt: “Ừ, mẹ vốn là đóa hồng mà.”
Những lọ son phấn trở về vị trí cũ.
Chúng lại được chủ nhân nâng niu.
Bàn học của tôi kế bên bàn trang điểm, sách vở chất cao ngất.
Tương lai tôi còn dài lắm.
Hôm thi, trời trong xanh.
Nắng vàng rực rỡ, điềm lành “nhất cử trúng tuyển”.
Liễu Ga mặc áo xường xám, trang điểm lộng lẫy.
Hình ảnh người mẹ xinh đẹp trong ký ức tám tuổi, giờ mười tám vẫn rạng ngời.
“Mẹ ơi, con vào phòng thi nhé. Mẹ với dì Phương mệt thì về khách sạn nghỉ, đừng đứng dưới nắng.”
Con trai dì Phương cũng thi năm nay.
Trùng hợp cùng điểm thi.
Sáng sớm dì Phương đã đến đón hai mẹ con.
Nhìn vầng trán Liễu Gia nhăn lại, tôi kéo bà vào bóng cây:
“Mẹ với dì về trước đi, con đợi thấy hai người về rồi mới vào phòng thi.”
Liễu Gia ngập ngừng, cuối cùng gật đầu.
Bà kiểm tra lại thẻ dự thi và CMND lần nữa rồi cùng dì Phương rời đi.
Nhìn bóng xe khuất dần, tôi thở phào.
“Vào phòng thi thôi.”
Con trai dì Phương nhắc nhở.
Tôi cảm ơn, hít sâu bước vào trường.
45
Môn đầu Văn thuận buồm xuôi gió.
Chiều Toán càng như cá gặp nước.
Từng dạng đề đã luyện cả ngàn lần.
Môn Toán chưa bao giờ làm tôi lo.
Lý Hóa Sinh cũng không khó.
Chỉ riêng tiếng Anh cuối cùng làm tôi vật vã.
Làm bài mà tâm trí cứ xao động.
Tôi gạt mọi suy nghĩ tiêu cực, tập trung đọc đề.
Cố gắng hoàn thành hết.
Vừa ra khỏi phòng thi, tôi vứt bỏ mọi thứ liên quan đến bài vở.
Len qua dòng người chen chúc, tôi chạy đến cổng trường.
Bóng cây quen thuộc vắng bóng Liễu Gia.
Xe dì Phương cũng trống không.
Chú của bạn đến đón, bảo Liễu Gia lại ngất.
Đúng lúc tôi bắt đầu làm bài Anh văn, bà đột ngột gục xuống.
Dì Phương đã đưa bà vào viện.
“Thời Âm, đừng lo, chú đưa cháu đến bệ/nh viện ngay.”
Tôi gật đầu, cố giữ bình tĩnh.
Đến nơi, Liễu Gia vừa ra khỏi phòng cấp c/ứu.
Mặt tái xanh, mắt nhắm nghiền, nằm im lìm.
Tôi nắm bàn tay bà, lạnh ngắt.
Áp bàn tay mình vào, cố truyền hơi ấm.