Ta muốn mặc cho Thời Ngộ xem.

Hắn đưa tay với vào nội y của ta, trước mắt ta là trần nhà lạnh lẽo đang chao đảo.

Phía dưới đ/au đớn vô cùng.

Rất lâu sau, phụ thân dẫn cảnh sát tới, đạp sập cửa phòng trọ.

Mẫu thân ôm ta vào lòng, khóc gào thảm thiết.

Lúc ấy thế giới của ta chỉ còn một màu xám xịt, mãi đến khi nghe tiếng gào thét đầu tiên của mẹ, ta mới cảm nhận được chút hơi ấm, cứng đờ đảo mắt.

Tựa đầu vào lòng mẹ, ta khẽ thều thào: 'Mẹ ơi, con đ/au quá.'

Giọng khàn đặc.

9

'Lâm Ức.' 'Lâm Ức.'

Ai đang gọi ta.

Ta chớp mắt nhẹ, thấy khuôn mặt Thời Ngộ phóng đại trước mắt.

Chẳng biết từ lúc nào đã có điện, phòng hát lạnh lẽo vắng tanh, người đi hết từ bao giờ.

Ánh đèn chiếu xuống, Thời Ngộ cau mày lo lắng, hai tay đặt lên vai ta.

Gọi tên ta liên hồi.

Thời Ngộ gần đến mức ta đếm được từng sợi lông mi.

Ta ngây dại nhe răng cười.

Thực ra chỉ bằng mối tình thuở thiếu thời sao đủ để ta kiên trì bao năm.

Trong vô thức, chính Thời Ngộ đã c/ứu ta.

Ngày nhận hồ sơ tốt nghiệp không quy định giờ cụ thể, chỉ cần đến trong ngày, bạn bè thay mặt cũng được.

Vì thế giáo viên không phát hiện ta vắng mặt.

Cha mẹ đi làm, ta đã báo trước nên họ không hay biết.

Kẻ kia mới dám ngang nhiên tác oai tác quái.

Chính Thời Ngộ đã gọi cho phụ thân, hỏi giờ ta đến trường.

Nhờ đó phụ thân kịp thời dẫn cảnh sát tới phá cửa giải c/ứu.

Một cuộc gọi ấy đã nâng đỡ ta yêu Thời Ngộ suốt bao năm trời.

Nước mắt nhòe cả khoé mắt.

Ta chớp mắt, mắt mũi miệng đều lạnh ngắt.

Tuyệt vọng cuồn cuộn trong huyết quản, như muốn đóng băng từng tế bào.

Lau vội nước mắt, ta ngẩng mặt than thở với Thời Ngộ:

'Hắn x/é nát chiếc váy trắng ta định mặc cho người xem.

Chính vào ngày chúng ta về trường nhận hồ sơ.'

Thời Ngộ đang vỗ lưng ta bỗng dừng bặt. Chàng sửng sốt nhìn ta, giọng nghẹn lại:

'Ngươi nói gì?'

10

[Từ ngày cư/ớp giải văn hồi cấp ba, ta đã gh/ét ngươi]

[Sau khi thi đại học, ta sai tên kia trị ngươi, ai ngờ hắn lại động lòng trắc ẩn - kinh t/ởm]

[Lần này ngủ với bao nhiêu người mới được vào đội của Thời Ngộ?]

Những tin nhắn này từ Giản Ấu, kể cả tấm hình đêm qua.

Tên c/ôn đ/ồ năm xưa khai nhận mọi chuyện do y tự chủ, không tiết lộ Giản Ấu đứng sau.

Hắn ngồi tù vài năm, vừa ra tù thì bị xe tông thành sống thực vật.

Kẻ gây t/ai n/ạn xuất ngoại, không bồi thường. Giản Ấu vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

'Thời Ngộ năm ấy đợi em suốt ngày tại trường sau khi thi đại học.'

Phim 'Giang Nam Mưa Dầm' quay tại trường cấp ba của ta. Hôm nay gặp lại chủ nhiệm năm xưa đang trực văn phòng.

Bà mở tủ đưa ta quyển vở bài tập:

'Cậu ấy thầm thương em suốt ba năm, sợ ảnh hưởng thi cử nên đợi đến ngày nhận hồ sơ mới tỏ tình.

Ai ngờ em không đến, cậu ấy phải hỏi số điện thoại phụ huynh. Sau này gọi không được nữa.

Đây là thứ cậu ấy để quên, xem đi, toàn hình em đấy. Phải nói cậu ấy có khiếu nghệ thuật lắm.'

Ta lật trang đầu.

Bên lề những dòng chữ nhỏ li ti là bức vẽ ta diễn thuyết dưới cờ.

Nét chì xám đen phác họa bóng dáng thiếu nữ áo trắng phong phanh, tóc buộc đuôi ngựa.

Gió thoảng làm tóc mai bay lất phất.

Đôi mắt ta dưới ngòi bút Thời Ngộ long lanh rạng rỡ.

Đó là hình ảnh tháng mười năm nhất, khi ta được chọn phát biểu trước toàn trường.

Lật tiếp những trang sau, toàn là hình ta thời cấp ba.

Ta nhăn mặt học bài sáng sớm, miệng còn dính vết mực ngốc nghếch. Ta chạy bát bách dưới nắng mai, đuôi ngựa tung tăng. Ta lén ăn vụng trong giờ học, má phính như sóc đất...

Từng trang giấy ghi lại trọn vẹn năm nhất của ta.

Mà đây chỉ là vở bài tập năm đầu cấp của Thời Ngộ.

Mắt ta nhòa lệ - hóa ra thuở ấy, Thời Ngộ đã thích ta thật lòng.

11

Giản Ấu đẩy ta lên bảng xếp hạng đen.

Thực ra thời cấp ba ta chưa từng nói chuyện với ả. Lần duy nhất chạm mặt là ở cuộc thi viết văn toàn quốc.

Ta đoạt giải, ả thì không.

Không ngờ ả h/ận th/ù từ đó.

Trên Weibo triệu fan, ả vu ta là fan cuồ/ng theo đuổi Thời Ngộ, ngủ với đạo diễn để vào đoàn phim.

Lại còn đăng bài nói giải văn năm xưa có gian lận, ta cư/ớp giải của ả. Lại vu ta làm tiểu tam, ngủ với bạn trai ả sau khi thi đại học.

Ta ôm vở bài tập, tựa lan can tầng hai.

Tháng bảy, bóng cây ngô đồng rợp mát, ve sầu uể oải rên rỉ như tiếng thở dài từ thân cây.

Dưới bóng hoa lấm tấm, Thời Ngộ khoác đồng phục cũ bước ra.

Áo trắng quần đen, dáng người thanh tú.

Thời gian trôi qua, bộ đồng phục vẫn phảng phất khí chất thiếu niên năm nào.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm