hùng vĩ

Chương 12

01/10/2025 08:07

Nhưng cậu không nên dẫm ta xuống bùn lầy, khiến ta nhơ nhuốc, khiến ta ch*t đi.

"Những ngày tháng về sau, đừng tìm nhau nữa."

22

Khi nghe tin tức về Vương Kiến và Cố Hiểu Mộng.

Lúc ấy tôi đã là sinh viên năm ba.

Nhờ sự chạy vạy của gia đình họ Cố, Cố Hiểu Mộng và Vương Kiến đã ly hôn.

Cuối cùng tôi cũng được thấy Cố Hiểu Mộng - con người tưởng đã mất tích bấy lâu, giờ đã hồi sinh - trong căn nhà của gia tộc họ Cố tại Yên Kinh.

Và tôi đã hiểu vì sao Cố Hiểu Mộng lại chọn kết hôn với Vương Kiến.

Cô ấy mang th/ai.

Nhưng người cha đứa bé, ngay cả cô cũng không biết là ai.

Ở vùng quê thiếu thốn, cô biết tìm đâu ra bác sĩ ph/á th/ai, lại càng không có th/uốc an toàn.

Cô đã muốn ch*t từ lâu.

Đằng sau cũng lắm kẻ mong cô ch*t cho rảnh mắt.

Cái ngày Vương Kiến công khai tỏ tình rồi đ/á/nh đ/ập khi bị cô cự tuyệt.

Trong phòng, cô đã đun sôi nước, định pha th/uốc chuột uống cho xong.

Nhưng tôi xuất hiện.

Cố Hiểu Mộng nói:

"Vương Kiến là người đầu tiên nói sẽ cưới em."

"Còn chị là cô gái đầu tiên bảo em phải sống tốt, lại còn đứng ra bênh vực em..."

"Hai người đều nói muốn giúp, nhưng em không phân biệt được đúng sai, em không còn đủ sức chịu đựng hậu quả của lựa chọn nữa."

"Vì con và để được sống, em đành chọn Vương Kiến."

"Sau hôn nhân, em mới vỡ lẽ hắn kết hôn với em là có mục đích khác."

"Hắn luôn thúc giục em viết thư về cho bố mẹ."

"Nhưng đã bao năm bị đày ải, làm sao em biết cha mẹ đẻ giờ ở đâu? Hắn bắt đầu đ/á/nh em, bà già nhà hắn cũng hành hạ em..."

"Em học theo chị, bắt đầu cãi lại, đấu khẩu với họ..."

"Lúc ấy chỉ cách một bức tường, chị dâu đ/á/nh anh trai, em cũng giáp mặt bà già mà đ/á/nh nhau với Vương Kiến."

"Cuối cùng, Vương Kiến không dám quá đáng, dù sao hắn vẫn muốn em đưa hắn về Yên Kinh."

Vương Kiến biết thời gian gia đình họ Cố được phục hồi còn lâu.

Nhưng hắn nóng lòng lập nghiệp, đâu chịu đợi được.

Hắn đã tìm đến nhà vị lão cán bộ, đòi xin một suất biên chế trong thành phố.

Phải biết rằng ở kiếp trước, người thanh niên c/ứu vị cán bộ ấy cũng nhờ có học vấn và nhân phẩm tốt, nên mới được giúp đỡ.

Chàng thanh niên ấy biết ơn, giữ thái độ khiêm tốn, kết giao với vị lão cán bộ như tri kỷ, từng bước thăng tiến.

Vương Kiến làm sao hiểu được?

Hắn cho rằng đã là ân nhân c/ứu mạng, thì việc vị cán bộ nuôi hắn cả đời chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ?

Chẳng mấy chốc, Vương Kiến đã đắc tội với vị lão cán bộ.

Còn bị tố cáo lên đội sản xuất.

Khiến đội trưởng phải giáo dục tư tưởng cho hắn.

Đúng là truyện "Mụ phù thủy và con cá vàng".

23

Sau đó, hy vọng đổi đời của Vương Kiến hoàn toàn đặt lên vai Cố Hiểu Mộng.

Tôi hỏi: "Vương Kiến không biết đứa bé không phải của hắn?"

Cố Hiểu Mộng khẽ cười:

"Hắn biết. Trước cưới, em chưa từng để hắn động vào người. Hắn đồng ý cưới chỉ để đ/á/nh cược tương lai qua thân phận em."

"Em không ép hắn cưới, lúc ấy em đã muốn ch*t rồi. Nhưng sau khi kéo em về, hắn vẫn không ngừng đ/á/nh m/ắng, nhục mạ."

"Khi em sắp phát đi/ên, em nhớ đến những lời chị nói, em thực sự chịu hết nổi rồi."

"Chính em cũng không ngờ, mình lại có thể cầm d/ao lên đòi mạng sống."

Trong phòng khách nhà họ Cố.

Vừa nghe Cố Hiểu Mộng kể chuyện, tôi lại nhớ về kiếp trước của mình.

Tôi cũng từng được giáo dục, cũng muốn sống một cuộc đời tử tế ấm áp.

Không kể đến việc hôn nhân với Vương Kiến không có tình cảm, chỉ xuất phát từ danh tiết bị ép buộc.

Chỉ riêng thái độ của hai bà cháu họ với tôi, không khác gì chủ nhân đối xử với nô lệ.

Bà Vương Kiến từng trơ trẽn nói: "Nhà ta cưới mày về là để cải tạo nòi giống, sau này con cháu họ Vương cũng được đổi đời".

Lúc ấy tôi không biết, hóa ra mình đã đỗ đại học.

Cả đời tôi trở thành mảnh đất ươm mầm cho họ Vương, giúp Vương Kiến mở mang dòng tộc, khiến cuộc đời thứ rác rưởi ấy tràn đầy sức sống.

Tôi vốn định sau khi tốt nghiệp, tích lũy đủ lực lượng, sẽ tìm cơ hội về trị tội hai bà cháu họ Vương.

Nhưng không ngờ...

Hai bà cháu họ đã biến Cố Hiểu Mộng - cô gái yếu đuối hiền lành - thành người đàn bà có thể cầm d/ao đòi mạng.

Lòng tôi chua xót, hỏi:

"Em ly hôn với Vương Kiến, dẫn con đi rồi, vậy hai bà cháu họ Vương giờ ra sao?"

Ánh mắt Cố Hiểu Mộng lạnh lùng:

"Bà già không biết cháu trai không mang họ Vương, còn định cư/ớp con em. Em đã lén nói cho bà ta biết sự thật."

"Bà già như trời sập, tỉnh dậy thì đã liệt nửa người."

"Vương Kiến vốn nhất quyết không chịu ly hôn. Em đã nắm được bằng chứng hắn tụ tập đ/á/nh bạc, tố cáo lên đội sản xuất."

"Phải ngồi tù vài năm, thế là còn nhẹ cho hắn."

"Những kẻ ngày xưa, em nhớ mặt hết, đều đã bị thanh toán."

Vương Kiến vốn có tật c/ờ b/ạc.

Mấy đợt truy quét trước, hắn đều may mắn thoát.

Kiếp này, có lẽ hắn quên mất những năm 80 xử ph/ạt nặng, cuối cùng vẫn vướng vào tay Cố Hiểu Mộng.

Ác giả á/c báo.

Tôi hỏi Cố Hiểu Mộng: "Sau này em tính làm gì?"

Gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ thư thái hiếm có:

"Gia đình ủng hộ em đi du học, đổi môi trường sống."

"Những lời chị từng nói: 'Mọi quy tắc khoan dung cho mình nhưng nghiêm khắc với người đều là tàn dư hủ lậu!' Em luôn khắc ghi câu này. Thực ra chỉ cần vứt bỏ xiềng xích ấy, trời tự khắc sẽ sáng."

Tôi thở dài: "Cố Hiểu Mộng, không phải trời sáng, mà là ánh dương thuộc về em và chị cuối cùng đã hiện ra."

[HẾT]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm