Đôi Mắt Nhân Tạo

Chương 4

30/09/2025 09:59

Một lúc lâu sau, Thẩm Bạch Xuyên mới khó nhọc lên tiếng.

"Lộ Ngưng, thật là kí/ch th/ích..."

Kí/ch th/ích là đúng rồi.

7

Đến nơi, thay xong đồng phục, Thẩm Bạch Xuyên vẫn còn ngơ ngác.

Tôi vỗ nhẹ vào vai anh.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Thẩm Bạch Xuyên cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.

Anh nhìn tôi, há hốc miệng, dường như lại quên mất điều định nói.

Chỉ còn biết im lặng nhìn tôi.

Anh cao hơn tôi rất nhiều, khi nhìn tôi mắt anh khép nửa chừng.

Có lẽ do góc nhìn, dáng vẻ cúi mắt của anh trông thật cô đ/ộc.

Nhưng ánh mắt lại cuồn cuộn.

Như là nhớ nhung, lưu luyến, xót xa.

Không màng tất cả.

Tôi lắc lư mái tóc đuôi ngựa buộc cao để hợp với đồng phục.

"Bị em làm cho choáng váng rồi hả?"

Thẩm Bạch Xuyên thu hồi tâm trí, ánh mắt trở nên trong sáng.

Anh cong môi cười.

"Hơi choáng thật, đầu óc không hoạt động nổi, lát nữa dẫn dắt anh nhé."

Tôi vỗ ng/ực đảm bảo.

"Cứ để em lo."

Anh cứ lo lắng đi.

Nhân viên mang đến hai bản hồ sơ nhân vật.

Tôi vào vai bệ/nh nhân mất trí nhớ chọn lọc sau chấn thương, quyết định quay lại trường cũ tìm lại ký ức đ/á/nh mất.

Trùng hợp thay, nhân vật này tên Lục Ninh.

Cái tên phát âm y hệt tên tôi.

Tạo cảm giác rùng rợn như định mệnh.

Thẩm Bạch Xuyên bên cạnh cúi đầu xem thẻ nhân vật, lâu lâu không nói gì.

Tôi dí mắt vào xem thì phát hiện anh đang run.

Ngón tay bóp phong bì trắng bệch.

Xem sơ lược mà đã sợ thế này?

Vào đến phòng giải đố chẳng phải ôm ch/ặt lấy tôi sao?

Nhân viên dặn dò xong, đeo kính bịt mắt rồi dẫn chúng tôi vào trường.

Đi trong hành lang, tôi chọc khuỷu tay vào Thẩm Bạch Xuyên phía sau dò hỏi:

"Có sợ không?"

Anh cúi người áp sát tôi hơn.

"Hơi sợ, em có sợ không?"

Để dễ dò la, tôi tự tạo nhân cách mạnh mẽ.

"Hoàn toàn không sợ, lát nữa cứ bám sát em."

Thẩm Bạch Xuyên hợp tác tốt.

"Rõ."

Anh Xuyên ngoan thật.

Đang định trêu thêm vài câu, nhân viên đột ngột rẽ ngoặt.

Cảm giác trên vai biến mất, hai đứa bị dẫn đi hai ngả.

Tôi hoảng hốt.

Chưa moi được thông tin của Thẩm Bạch Xuyên đã tự dọa mình té xỉu mất.

Phía sau vọng lại giọng Thẩm Bạch Xuyên:

"Đừng sợ Lộ Ngưng, anh sẽ tìm em, dù em ở đâu."

Câu nói này nghe quen quen.

Chưa kịp suy nghĩ, nhân viên đã dẫn tôi đến nơi rồi rời đi.

Đếm thầm mười số, tôi tháo băng che mắt.

Không gian tối om, phải dùng đèn pin mới nhòm được xung quanh.

Đây là lớp học bỏ hoang, bàn ghế đầy gỉ sét.

Vô thức tôi bước đến bàn thứ ba gần cửa sổ.

Chỗ ngồi cấp ba của tôi.

Trên bàn vương vãi vài cuốn sách cũ và vở ghi chép.

Mặt bàn có vết khắc, tựa hồ ghi chữ gì.

Tôi dẹp sách sang bên, thấy mặt bàn chi chít những dòng chữ k/inh h/oàng:

[Lục Ninh, đồ ti tiện.]

[Cha mày là thú vật, ch*t đáng đời.]

[Mày cũng ch*t đi, ch*t đi, ch*t đi...]

...

8

Mắt tôi đỏ au.

Trò chơi này sao giống trải nghiệm của tôi đến thế...

Ba tôi là giáo viên cấp hai, năm xưa bị nữ sinh vu khống, không chịu nổi nh/ục nh/ã nên gieo mình từ tầng thượng.

Sau khi ba mất, tôi suy sụp phải nghỉ học.

Cuối cùng bà Chung đưa tôi rời khỏi thành phố ấy, tôi mới dần hồi phục.

Tay r/un r/ẩy lướt qua những dòng chữ hung tợn.

Những hình ảnh lóe lên trong đầu.

Sách vở x/é nát, bàn học cào xước, lời nguyền rủa, ch/ửi bới.

Khuôn mặt tuyệt vọng bị đ/è xuống đất...

Chính là tôi.

Đầu óc nhức như búa bổ, ký ức cấp ba hỗn lo/ạn hiện về.

Tôi... thực sự chỉ nghỉ học ở nhà sao?

Loa trong lớp rè rè vang lên, kéo tôi về thực tại.

Sau cơn ù tai ngắn, điệu nhạc méo mó vang lên:

"Lục Ninh Lục Ninh thích nói dối/Ba nó là kẻ cặn bã/Nhảy lầu ch*t tươi rồi/Để lại đứa con hoang không ai nuôi..."

Tôi run lẩy bẩy toàn thân.

Bài hát này, từ giai điệu đến ca từ, sao quen tai thế.

Như... đã nghe nghìn lần.

Chân nam đ/á chân chiêu, tôi hoảng lo/ạn bỏ chạy.

Ra khỏi phòng liền hối h/ận.

Hành lang tối đen như mực, vô tận.

Bài ca vẫn chưa dứt.

Phía sau vang lên vô số bước chân, cùng tiếng cười quái dị xuyên n/ão.

Tôi bịt tai chạy như đi/ên.

Chỉ còn một ý nghĩ: Không được để bọn chúng bắt.

Cảnh bị truy đuổi này dường như đã xảy ra nghìn lần.

Ở góc tường có phòng nhỏ, tôi lao vào.

Đây là nhà vệ sinh chật hẹp.

May mỗi buồng đều có cửa.

Tôi trốn vào buồng cuối, co rúm người, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Một lúc sau, tôi bỏ tay khỏi tai.

Xung quanh yên ắng.

Chỉ còn tim đ/ập thình thịch.

Chân tê cứng, tôi đứng dậy.

Đúng lúc ấy, tiếng vòi nước chảy vang lên.

Tôi đờ người, không dám nhúc nhích.

Bước chân tiến vào.

Cót két...

Tiếng cửa buồng mở.

Một cánh, hai cánh...

Cuối cùng, dừng trước buồng tôi.

Tôi nín thở, dùng hết sức đ/è cửa.

Không dám phát ra tiếng động.

Rồi tiếng đ/ập cửa vang lên.

Bôm bốp...

Càng lúc càng dồn dập.

Cánh cửa mục nát sắp đổ sập.

Sau đó...

Cửa mở ra sẽ thế nào?...

Bị tạt nước, bị túm tóc nhúng vào bồn tiểu, bị bỏ gián chuột vào người...

Những cảnh bị nhục mạ hiện về.

Những hình ảnh này là gì? Là á/c mộng sao?

Tôi run bần bật, tự nhủ đây chỉ là trò chơi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhờ Có Anh

Chương 13
Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm loạn lên, đầu tôi đã muốn nổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
119.23 K
4 Julieta Chương 21
5 Tử Thai Chương 19
8 Thiên Thu Vạn Tái Chương 45
10 Gió Âm Quét Qua Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm