Người mộng du có vùng vỏ n/ão chịu trách nhiệm nhận thức ở trạng thái ngủ đông, dù võng mạc tiếp nhận hình ảnh nhưng n/ão không xử lý được tín hiệu thị giác, càng không thể hình thành nhận thức. Hiện tượng bị q/uỷ nhập thì khác - người bị nhập vẫn có ý thức nhưng không thoát ra được.
Muốn phân biệt, hãy quan sát phản ứng của đồng tử với chuyển động. Dù vậy đến giờ, tôi chưa từng thực sự chứng kiến 'q/uỷ nhập' bao giờ.
Tôi lẩm nhẩm giai điệu quen thuộc theo phương pháp dân gian từng được dạy. Con gái cựa mình. Thấy hiệu quả, tôi vừa hát ru vừa dắt con về giường. Bé ngồi xuống, dụi mắt vươn vai rồi tỉnh dậy.
'Mẹ ơi, sao mẹ không ngủ vậy?' - Con bé nghiêng đầu thắc mắc. Lúc này tôi mới gi/ật mình nhận ra lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.
Ôm con vào lòng như báu vật đ/á/nh rơi nay tìm lại, tôi nói: 'Di Di, mẹ vừa gặp á/c mộng. Sợ quá nên tìm con bảo vệ mẹ.'
Con bé ôm ch/ặt lấy tôi: 'Mẹ đừng sợ, chỉ là mơ thôi mà. Con cũng vừa mơ xong.'
Tôi giả vờ tò mò: 'Con mơ thấy gì thế?'
Di Di nhíu mày: 'Con mơ chơi trò chơi khăn tay. Con đặt khăn sau lưng...' - Nó chợt im bặt. Tôi không ép hỏi, chỉ âu yếm đắp chăn cho con.
Trở về phòng, Tần Hạo ngáp dài: 'Vợ hiểu biết nhiều thật đấy.' Tim tôi thót lại, chưa kịp nghĩ cách đối đáp thì anh ta đã xoay người ngủ tiếp. Nhưng tôi thì trằn trọc mãi.
Chiếc khăn tay đỏ thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng vẫn nằm chỏng chơ trên tủ đầu giường. Tôi đã vứt nó vào thùng rác, sao lại xuất hiện trong tay con gái? Và cả thái độ của Tần Hạo...
Liếc nhìn chồng đang ngủ, tôi lo lắng. Đêm nay tôi để lộ quá nhiều - kỹ năng chiến đấu thành thạo, cách đ/á/nh thức người mộng du hiếm gặp... Đáng lẽ anh ta phải chất vấn, vậy mà lại thờ ơ. Điều này càng khiến tôi bất an.
**12**
Sáng hôm sau đưa con đến trường, tôi thấy vài xe cảnh sát đậu trước cổng. Chu Dung dắt Trương Giai Giai đứng nhốn nháo, vẫy tay gọi tôi qua. Tôi lưỡng lự, lấy chiếc mũ lưỡi trai trong xe đội lên rồi dắt Di Di lại gần.
'Trần ngốc ch*t rồi' - Chu Dung buông một câu xanh rờn. Ly nước trong tay Di Di rơi 'cách' xuống đất. Trương Giai Giai mặt tái mét, toàn thân run bần bật.
Đang lúc chúng tôi ngơ ngác, cảnh sát khiêng th* th/ể đi ngang. Trương Giai Giai hét thất thanh, dúi mặt vào ng/ực Chu Dung. Di Di cũng núp sau lưng tôi.
Chu Dung cáu kỉnh: 'Còn nhiều trẻ con ở đây, che lại chút đi!' Viên sĩ quan phụ trách xin lỗi, cúi xuống định an ủi hai đứa bé. Nhưng Trương Giai Giai bỗng thét lên: 'Đừng bắt cháu!'.
Đội trưởng Triệu Bắc Nham nghiêm mặt, cố gắng dịu giọng hỏi: 'Các cháu biết điều gì phải không?'. Thấy hai đứa trẻ r/un r/ẩy nhìn nhau, ông ta nỗ lực nhe răng cười hiền. Kết quả càng tệ hơn - Trương Giai Gải bám ch/ặt chân Chu Dung như khỉ con trèo cây trốn bão.
'Trẻ con h/oảng s/ợ thôi mà!' - Chu Dung quắc mắt - 'Năm tuổi đầu thì gi*t người kiểu gì?'. Triệu Bắc Nham đưa thẻ ngành, quay sang hỏi Di Di đang tương đối bình tĩnh hơn: 'Nếu biết gì, kể cho chú nhé?'.
Di Di ngập ngừng hồi lâu thì thào: 'Là con hại chú ấy.' Rồi kể lại câu chuyện 'khăn tay m/a thuật'. Tôi và Chu Dung nhìn nhau hiểu ra - ban đầu bọn trẻ định đặt khăn sau lưng Trần ngốc, tức muốn hại hắn.
Giọng Di Di càng lúc càng nhỏ: 'Tối qua con mơ thấy mọi người chơi khăn tay, con đặt sau lưng chú ấy... Rồi chú không bắt được con...'. Gương mặt đội trưởng Triệu co gi/ật như nghe chuyện cổ tích.
Cuối cùng, ông ta hỏi điều tất cả đều thắc mắc: 'Tại sao các cháu muốn hại Trần Dư?'. Di Di im phăng phắc, dúi mặt vào đùi tôi. Đúng lúc đó, Trương Giai Giai lên tiếng:
'Để cháu nói. Di Di hứa giữ bí mật cho cháu. Bạn ấy không tiết lộ đâu.'
Đứa trẻ ngây thơ không hiểu khái niệm d/âm ô, chỉ kể lại trần trụi: 'Anh Trần Dư... sờ vào quần l/ót của cháu.'
**13**
Trương Giai Giai kể vài hôm trước, Ngụy Dương Dương ngồi sau cố tình cọ ghế tạo tiếng rồm rẹ, đổ lỗi cho cô bé xì hơi. Cả lớp chế giễu gọi cô là 'Đa xì'. Hôm đó Di Di nghỉ học, Giai Giai bực bội ra sân sau đ/á sỏi một mình.
Trần ngốc xuất hiện, hỏi tại sao không ngủ trưa. Nghe cô bé bảo buồn, hắn bế bổng đặt lên đùi, tay luồn vào váy sờ soạng. Giai Giai cứng đờ. 'Vui chưa? Vui chưa?' - hắn lặp đi lặp lại. Ban đầu cô bé lắc đầu cuống quýt, nhưng sao thoát khỏi tay gã đàn ông dù đần độn?
Đến lần thứ N hỏi, Giai Giai hét lên: 'Vui rồi! Thả cháu xuống!'. Trần ngốc cười hềnh hệch, hôn lên má cô bé một cái rồi buông ra.