Kế Hoạch Thuần Phục Chó Dữ

Chương 2

30/09/2025 11:50

Cảm giác tiếp xúc mà tôi tưởng tượng đã không xảy ra.

Hắn dừng lại sát bờ môi tôi, chỉ để lại tiếng cười đầy tinh quái:

"Dọa chút thôi. Dám trêu tao mà chỉ được mức này thôi à?"

"Ai... ai sợ!" Tôi cãi chày cãi cối, mắt vẫn nhắm nghiền.

"Ồ?"

Giọng hắn vút cao đầy thách thức.

"Vậy mở mắt ra xem."

Ngón tay hắn xoa xoa cằm tôi, giọng thong thả mà rành rọt từng chữ.

"Giản Thanh."

"Làm bạn gái tao phải nghe lời. Tùy hô tùy ứng, không được cãi lệnh, biết chưa?"

"Rõ ạ!"

Vì 66 triệu, tôi liều!

"Ngoan lắm."

Hắn hài lòng buông tay, lùi lại dựa vào đệm, vẻ lười biếng:

"Nhiệm vụ đầu: m/ua cho tao chai nước lạnh, nhanh lên."

"Vâng Lục ca!" Tôi như trốn được án tử, lao ra cửa.

"Khoan."

Tôi quay đầu.

Hắn vẫy ngón tay, tôi đành quay về.

Một viên kẹo trái cây được đưa vào miệng tôi, ngón tay hắn lướt qua môi khiến da thịt bỏng rát.

"Mang hương vị tao thích về đây."

Ánh mắt hắn tối sầm đầy ẩn ý. Vị dâu ngọt lịm tràn khoang miệng, mặt tôi đỏ bừng bỏ chạy, sau lưng văng vẳng tiếng cười trầm khúc khích.

5

Khi tôi cầm nước quay lại, phòng dụng cụ đã vây kín người.

Từ Minh Nguyệt và đám bạn mặt mày hung hăng đứng chặn cửa.

"Giản Thanh? Con nhà giúp việc mà cũng dám mơ cao!"

Từ Minh Nguyệt liếc nhìn tôi đầy kh/inh bỉ.

"Tưởng chiếm chỗ tao là lên được cành ngô? Lục Tấn chỉ đùa cho tao tức thôi, đừng ảo tưởng!"

Đám bạn xúm vào:

"Đồ hèn mạt, nhà họ Lục nào thèm con ở!"

"Đúng rồi, đúng chất con sen, đi đâu cũng quỵ lụy người khác!"

Tôi siết ch/ặt chai nước, hơi lạnh thấm vào lòng bàn tay tê dại. Phải, tôi là con sen, hắn là công tử nhà giàu. Một trời một vực.

Nhưng ai từ chối 66 triệu chứ!

"Tôi thích Lục Tấn, thích làm trâu ngựa cho anh ấy! Các cô mới trơ trẽn, anh ấy đã chia tay rồi còn níu kéo!"

"Đồ ti tiện!"

Một đứa xông tới định đ/á/nh.

Cánh cửa bật mở -

"Ồn ào cái gì?"

Lục Tấn bước ra nhíu mày. Thấy chai nước trên tay tôi, hắn tự nhiên cầm lên uống ừng ực.

Từ Minh Nguyệt lập tức ra vẻ tội nghiệp:

"Anh thật sự vì con này mà bỏ em?"

Hắn phớt lờ, mắt dán vào gương mặt tôi tái nhợt:

"Chúng nó b/ắt n/ạt mày à?"

Tôi chưa kịp đáp, Từ Minh Nguyệt đã hùng hổ:

"Ai làm gì nó! Chúng em khuyên nó đừng ảo tưởng thôi!"

Ánh mắt Lục Tấn băng giá:

"Tao chọn ai cần chúng mày dạy đời?"

Hắn kéo tôi vào lòng, vòng tay quấn quít đầy sở hữu:

"Nghe kỹ. Giản Thanh là người của tao."

"Động vào nó là t/át mặt tao."

"Lần sau, đừng trách tao không khách khí."

Má tôi áp vào ng/ực hắn ấm áp, nghe rõ nhịp tim đều đặn. Hắn... đang bảo vệ tôi?

Dưới bóng cây vắng, hắn buông tôi ra, giọng lười nhác:

"Sau này bị b/ắt n/ạt, không biết ch/ửi lại? Đánh lại? Gọi tao?"

Tôi cúi đầu:

"Sợ làm phiền anh..."

"Phiền?" Hắn bật cười, búng trán tôi.

"Tao sinh ra để giải quyết rắc rối. Mang danh bạn gái Lục Tấn thì phải cứng cỏi lên, đừng làm tao mất mặt."

Tôi xoa trán gật đầu:

"Em hiểu rồi!"

Hắn lắc chai nước:

"M/ua nước khá đấy. Thưởng cho em."

Hắn chợt cúi xuống hôn khẽ lên môi tôi còn vương vị dâu.

Cái hôn thoáng qua như gió thoảng.

Tôi đờ đẫn, chỉ cảm nhận hơi mát mềm mại còn vương trên môi.

Hắn liếm mép cười ranh mãnh:

"Vị được đấy. Nhớ luôn mang theo kẹo này."

Quay đi vẫy tay:

"Chiều tập trung nhớ chỗ mát, đừng trễ."

Tôi ôm mặt nhìn bóng lưng cao vút khuất sau tán cây, má đỏ như trứng rán. Phúc lợi công việc này... có hơi quá không?

6

Buổi chiều, tôi chiếm chỗ mát nhất cho hắn, mang cả khăn ướt và quạt mini.

Hắn ngồi phệt xuống hưởng thụ, thi thoảng sai "quạt mạnh lên", "dịch sang", khiến cả lớp ngoái cổ nhìn.

Giờ giải lao, hắn vẫy tay gọi tôi giữa thanh thiên bạch nhật: "Kẹo đâu".

Tôi đỏ mặt đưa viên dâu. Hắn bóc vỏ, nhét vào miệng tôi.

"Ngọt không?" Ánh mắt hắn tinh nghịch.

Tôi gật đầu lí nhí.

"Để tao nếm thử." Hắn đột ngột cúi xuống!

Cả sân vang lên tiếng hít hà. Tôi gi/ật mình né tránh, nụ hôn trúng khóe môi.

Hắn nheo mắt bất mãn:

"Né cái gì?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhờ Có Anh

Chương 13
Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm loạn lên, đầu tôi đã muốn nổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
119.23 K
2 Tử Thai Chương 19
5 Julieta Chương 21
7 Thiên Thu Vạn Tái Chương 45

Mới cập nhật

Xem thêm