Ngày đầu tiên gặp mẹ tôi, bà dỗ dành tôi như đang nựng một chú cún con. Nụ cười của bà lả lơi:
"Chỉ cần cháu đưa cánh chuồn chuồn tre cho con trai dì, dì sẽ dẫn cháu về nhà dì chơi."
Tôi chợt hiểu: mình đã tái sinh.
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ cất chiếc đồ chơi vào túi, đứng dậy bình thản nghe tiếng khóc thét của đứa con trai bà. Ngước mặt lên, tôi nở nụ cười lễ phép:
"Xin lỗi dì, cháu không thích đến nhà người lạ chơi ạ."
1
Mẹ tôi sững sờ. Trong kịch bản của bà, lẽ ra tôi phải rón rén dâng đồ chơi rồi ngóng chờ được về nhà mới phải. Tiếc thay, kiếp này tôi đã tỉnh ngộ.
Nếu là kiếp trước, khi lần đầu thấy mẹ, hẳn tôi đã vỡ òa hạnh phúc. Vì cuối cùng tôi cũng có mẹ đón về, không còn là đứa trẻ hoang bị bạn bè chế giễu. Đó là lý do tôi từng cố gắng hết sức để lấy lòng bà.
Khi ấy, người phụ nữ phố thị lộng lẫy dắt theo cậu quý tử áo veston nhí. Thằng bé chỉ tay về phía tôi đang ngồi xổm giữa sân đất, hét lên:
"Mẹ ơi, nhìn nó giống con chó cỏ ấy!"
Lòng tự trọng bị chạm thương, mặt tôi đỏ bừng. Đứa em trai giơ tay đòi chiếc cánh chuồn chuồn trong tay tôi:
"Đưa tao!"
Còn mẹ tôi, vẫn điệu bà dỗ dành như với thú cưng:
"Con đưa đồ chơi cho em, mẹ sẽ dẫn con về nhà mẹ chơi."
Kiếp trước, tôi nhường đồ chơi nhưng chẳng được lời khen nào. Bà ta ném hai triệu đồng cho ông bà ngoại, đòi đưa tôi đi. Bà ngoại ngăn cản:
"Duyệt Duyệt còn đang đi học, đi bây giờ học hành sao đây?"
Giọng mẹ tôi lạnh tanh:
"Về đó đợi học kỳ sau cho nó vào lớp cùng Bằng Bằng. Thằng bé mới vào lớp một cần người chăm, làm chị thì phải biết lo cho em."
Nhưng tôi hơn Ngô Bằng một tuổi, đáng lẽ phải học lớp hai. Kiếp trước, mẹ dùng lý do "học sinh quê kém cỏi phải lưu ban" ép tôi học lại lớp một. Kết quả học tập càng tệ hơn, vì suốt ngày phải chăm lo cho cậu ấm.
Mỗi lần Ngô Bằng gây sự, tôi phải xin lỗi cô giáo rồi đứng ph/ạt cùng. Về nhà lại bị mẹ trừng mắt:
"Sao mày đ/ộc địa thế? Thay em đứng ph/ạt là được rồi, còn kéo theo nó làm gì?"
Bà thẳng thừng:
"Nhìn thấy mày lần đầu, tao đã biết mày ích kỷ hẹp hòi."
"Chẳng giống con nhà người ta tí nào, đúng là đồ nhà quê mất dạy."
Bà hiểu rõ những lời đó sẽ đ/è nát trái tim đứa trẻ, nhưng vẫn cố ý. Bởi qua năm tháng bị thao túng tâm lý, tôi đã dành cả đời gánh tội thay cho đứa em hư.
Đến khi Ngô Bằng nghiện c/ờ b/ạc, n/ợ nần chồng chất đứng tên tôi. Tôi bị đám đòi n/ợ đ/á/nh đ/ập, trong lúc chạy trốn đã rơi xuống hồ ch*t đuối. Ngay cả lúc ấy, mẹ tôi vẫn không rơi nổi giọt nước mắt. Bà nhìn x/á/c tôi nhăn mặt:
"Ch*t thì ch*t, sao không trả n/ợ cho Bằng Bằng trước đi?"
"Đúng là con gái thì vô dụng, đồ tốn cơm tốn gạo, ch*t rồi vẫn ích kỷ."
Giờ tỉnh ngộ, tôi hiểu người mẹ ấy chưa từng yêu thương tôi dù chỉ một giây.
Trở lại thời khắc này, tôi thấy Ngô Bằng lại giơ tay đòi đồ chơi. Mẹ tôi vẫn điệu bộ dỗ dành xưa cũ:
"Con đưa đồ chơi cho em, mẹ dẫn con về nhà chơi."
Tôi cất kỹ cánh chuồn chuồn vào túi, đứng dậy nghe tiếng khóc ăn vạ của thằng bé. Ngẩng đầu lên, tôi nhoẻn miệng cười:
"Xin lỗi dì, cháu không thích tới nhà người lạ ạ."
2
Ngô Bằng gào khóc thảm thiết vì không được chiều chuộng. Vẻ mặt mẹ tôi từ ngỡ ngàng chuyển sang dữ tợn:
"Ngô Duyệt! Mày làm cái gì vậy? Mau đưa đồ chơi cho em!"
"Làm chị không biết nhường em à? Tao còn tưởng những năm qua đã thiệt thòi cho mày, định đưa mày lên phố hưởng phúc! Ai ngờ nuôi ong tay áo!"
Nếu là kiếp trước, tôi đã sợ hãi mếu máo dâng đồ chơi rồi van xin bà tha thứ. Nhưng giờ đây, tôi chỉ cười ngây thơ hơn:
"Dì là ai thế ạ?"
"Con dì ch*t hết rồi hay sao mà đi nhận con người ta thế?"
"Dì không có người thân, nhưng cháu còn có ông bà đợi về cơm nước đây."
Nói rồi tôi quay vào nhà. Người mẹ cuồ/ng tử nghe vậy gào thét:
"Ngô Duyệt!"
3
Tiếng động lớn khiến ông bà ngoại bước ra. Thấy đứa con gái bỏ quê lâu ngày trở về trong cơn thịnh nộ, đứa trẻ bên cạnh khóc ngằn ngặt. Còn tôi đã chạy tới ôm lấy bà:
"Bà ơi, bao giờ ăn cơm? Cháu đói rồi."
Lời chất vấn tan biến, giọng bà trở nên dịu dàng:
"Sắp rồi, ông còn hấp lạp xưởng cháu thích đấy."
Trên đời này, ai cũng có người nuông chiều mình. Ngô Bằng được bố mẹ cưng, còn tôi được ông bà yêu thương. Nghĩ về hai cụ, mũi tôi cay cay.
Kiếp trước khi bị đưa lên phố, tôi trở thành người giúp việc không công cho cả nhà.