Như chính con người cô ấy vậy.
11
Hôm sau tôi gặp tiểu thiếu gia.
Cậu ấy ngủ không ngon đêm qua, đôi mắt thâm quầng lớn.
Tôi lấy bảng viết tay ra, cho cậu xem lời nhắn của Trần Tĩnh Di.
Rồi đưa cho cậu xem tài liệu mà Trần Tĩnh Di chuyển giao cho tôi.
Đôi mắt vốn bình thản của cậu chợt run lên, cậu mở miệng muốn nói điều gì nhưng cuối cùng không thốt nên lời.
Tôi hỏi cậu có cần xem nội dung tài liệu không, tiểu thiếu gia lắc đầu.
Cậu nói với màn hình phụ trợ: [Tôi biết đây là cái gì].
Tôi đặt tài liệu ở đầu giường rồi thực hiện quy trình chăm sóc thể chất cho cậu. Đến gần trưa, cậu mới bắt đầu giao tiếp qua màn hình phụ trợ.
Cậu không cho tôi xem, tôi đoán cậu đang gửi tin nhắn cho Trần Tĩnh Di.
Có thể là [Chúc mừng], [Bình an] hoặc [Tạm biệt].
Bởi biểu cảm của tiểu thiếu gia cuối cùng cũng giãn ra.
Như vừa buông bỏ một gánh nặng.
Một lúc lâu sau, tiểu thiếu gia ra hiệu cho tôi xem màn hình.
"Cô mở tài liệu xem đi".
Tôi ngơ ngác nhìn cậu, cậu chớp mắt liên hồi.
Tôi làm theo yêu cầu mở tài liệu, phát hiện đây là... bản thảo.
Tôi viết trên bảng: "Cần tôi đọc ạ?"
Tiểu thiếu gia đáp: "Ừ, đây là đề cương tôi viết ba năm trước, cô xem giúp tôi.
12
Dù biết tiểu thiếu gia thích tiểu thuyết trinh thám, nhưng tôi không ngờ cậu từng viết cả đề cương chi tiết.
Đọc xong tôi sửng sốt, dù chỉ là dàn ý nhưng đủ để hình dung ra một tác phẩm hoàn chỉnh.
Nhân vật đa chiều, cốt truyện đ/ộc đáo.
Tôi liếc nhìn ngày tháng cuối bản thảo - tận bốn năm trước, lúc đó cậu chưa thành niên phải không?
Tiểu thiếu gia cười: "Trước đây muốn làm nhà văn, hùng hổ viết đề cương rồi tự cho mình gh/ê g/ớm lắm, in ra phân phát cho bạn bè. Đến cả tôi cũng sắp quên rồi, không ngờ cô ấy vẫn giữ".
Tôi giơ ngón cái rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Phấn khích đến quên mất cậu ấy không hiểu.
Tiểu thiếu gia lại cười: "Cô làm chậm chút tôi hiểu được, nhanh quá không kịp đâu".
Tôi suýt khóc vì cảm động, bác sĩ Trương từng nói cậu lén xem video ngôn ngữ ký hiệu khi tôi vắng mặt, nhưng không ngờ cậu học nhanh thế.
Bình tĩnh lại, tôi viết: "Đề cương này tuyệt lắm! Chỉ vài tình tiết cần bổ sung nhân vật để thúc đẩy cốt truyện. Nhưng đã rất xuất sắc rồi!"
Tiểu thiếu gia nói: "Tôi nhờ bác sĩ Trương tìm tác phẩm của Cao Phi, ông ấy nói cô cũng là fan của anh ta. Tôi muốn cô xem đề cương này, chắc sẽ có nhiều ý tưởng".
Tôi háo hức nhìn cậu, cậu mỉm cười.
"Tôi muốn hoàn thành tác phẩm này, cô giúp tôi nhé?"
13
Chúng tôi thành lập "Liên minh sáng tác".
Tiểu thiếu gia đọc chính tả qua màn hình phụ trợ, tôi hiệu đính, bác sĩ Trương che chở.
Cậu ngại ngùng, không muốn gia đình biết mình viết tiểu thuyết.
Tôi giúp cậu lập tài khoản trên trang web văn học, bắt đầu đăng chương đều đặn.
Mới đăng năm chương đã nhận được lời mời ký hợp đồng từ biên tập viên.
Tiểu thiếu gia từ chối, nói hoàn thành tác phẩm không vì lợi nhuận, chỉ để thực hiện ước mơ thuở nhỏ.
Mọi thứ suôn sẻ.
Phu nhân họ Từ biết ơn tôi, cho rằng tôi đã thay đổi tiểu thiếu gia, còn tặng cờ khen cho công ty.
Thế là tôi bị lãnh đạo triệu hồi về công ty.
Tôi xin phép tiểu thiếu gia một ngày. Trước khi đi, cậu hỏi: [Sao thế?]
Không ngờ cậu nh.ạy cả.m đến mức nhận ra tâm trạng tôi.
Tôi lắc đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu.
[Không sao].
Tiểu thiếu gia học quá nhanh, giờ đã hiểu được ngôn ngữ của tôi.
Cậu chu môi ra hiệu "Không sao thì đi đi, về sớm nhé".
14
Sau nửa năm trở lại công ty, lòng dâng lên cảm giác xa lạ khó tả.
Lễ tân mới không nhận ra tôi, ngăn lại không cho vào. May nhờ bác lao công quen biết mới được vào.
Trên lầu, tôi giúp bác đỡ cây lau nhà.
Bác vỗ vỗ cánh tay tôi, tôi cười đáp lại.
Tôi và bác cùng đợt vào công ty dưới chính sách lao động khuyết tật. Bác bị bại n/ão nhẹ, dáng đi khác thường nhưng vẫn sinh hoạt bình thường.
Tôi có chứng nhân viên y tế nên được xếp vào vị trí điều dưỡng, bác làm công tác vệ sinh.
Tính ra chúng tôi gắn bó với công ty đã gần năm năm.
Đến cửa phòng tổng giám đốc, tôi gõ cửa rồi đợi năm giây tự mở vào.
Dù sao tôi cũng không nghe thấy ông ấy trả lời, mà ông ấy cũng chẳng ra mở cửa.
Tổng giám đốc trông thấy tôi liền đứng dậy, cười tươi ra đón.
Ông ta chỉ tấm cờ khen trên tường:
"Tặng: Điều dưỡng Trần Á - Tận tâm tận lực, chuyên nghiệp đức độ. Người tặng: Ông Từ & Bà Chu".
Tôi gật đầu, không muốn trao đổi xã giao vô ích.
Tôi viết thẳng lên bảng: "Lý tổng, ngài tìm tôi có việc gì ạ?"
Ông Lý cười mời tôi ngồi sofa, mang đến mấy tập hồ sơ.
Xem qua, trong đó có hợp đồng lao động của tôi và "Chính sách hỗ trợ việc làm cho người khuyết tật".
15
Tôi có được việc ở công ty dưỡng lão này nhờ thỏa thuận hỗ trợ việc làm cho người khuyết tật giữa cộng đồng và doanh nghiệp.
Hợp đồng ký thời hạn năm năm, nay đã tròn năm thứ năm.
Ý ông Lý rõ ràng: Khi xưa dự án tuyển dụng người khuyết tật được hứa hẹn nhiều chính sách ưu đãi.
Nhưng do thay đổi lãnh đạo và tình hình việc làm khó khăn, doanh nghiệp lâu nay không nhận được kinh phí hỗ trợ.
Vì thế ban lãnh đạo quyết định không gia hạn hợp đồng với nhân viên khuyết tật khi chính sách hết hiệu lực.