Mẹ Cố Duy Châu: "......???"
Bà không tin nổi vào mắt mình, hét lên thất thanh.
"Mày đúng là tự coi mình là bà chủ nhà rồi hả? Cút ngay!!!"
Cút thì không thể cút được, bởi từ khi Cố Duy Châu tìm tôi về, hắn như kẻ bi/ến th/ái muốn lắp camera khắp mọi ngóc ngách biệt thự.
Khi tôi trợn mắt lạnh lùng, hắn đành ngậm ngùi từ bỏ.
Nhưng lại sai người theo dõi tôi 24/24.
Chắc sớm đã có kẻ mách lẻo.
Quả nhiên, tiếng còi xe vang lên dưới lầu, Cố Duy Châu đã về.
11
Mẹ Cố Duy Châu liếc tôi một phát đầy á/c ý, dậm gót giày cao cộc cộc xuống lầu.
Vừa thấy con trai đã mách ngay:
"Con chim sẻ vàng mà mày nuôi này quá vô lễ! Tao không cho nó ở lại, đuổi nó đi ngay!"
Tôi bĩu môi.
Mắt bà này tệ thật, tôi là rắn - loài chuyên ăn thịt chim chóc.
Cố Duy Châu bình thản: "Mẹ, con từ chối. Mẹ không được đối xử tệ với cô ấy."
Mẹ hắn đơ người, rồi nổi trận lôi đình:
"Ý mày là sao? Vì con đàn bà này mà dám chống lại mẹ? Mày còn coi mẹ là gì?!"
Cố Duy Châu nhìn bà, ánh mắt khó lường: "Mẹ ơi, bao năm nay con chưa đủ nghe lời sao? Con chỉ muốn ở bên người mình yêu thôi."
"Con này có điểm gì đáng yêu? Lả lơi chua ngoa, vô lễ với bề trên! Đó là người mày thích ư? Muốn nuôi nó thì tùy, nhưng phải cưới một tiểu thư đài các biết điều. Đối tượng mẹ giới thiệu trước không thích thì thôi, mẹ sẽ tìm người khác, mày cứ chọn..."
Cố Duy Châu hít sâu: "Con sẽ không gả b/án. Mời mẹ về."
Bà Cố như bị sét đ/á/nh, mặt lạnh như tiền: "Mày quả nhiên không bằng anh trai chút nào! Giá mà ch*t thay nó năm ấy..."
Bà bỏ đi.
Cố Duy Châu đứng ch/ôn chân trong bóng tối, lặng im như tượng.
Mẹ tôi từng kể:
Cố Duy Châu vốn có anh trai song sinh.
Người anh thông minh chín chắn từ nhỏ, mọi hành động đều vượt tuổi.
Còn Duy Châu ngược lại - nghịch như q/uỷ, thích trêu chọc, suốt ngày bắt sâu bọ hù anh.
Bộ ba thuở nhỏ là anh trai, Duy Châu và Quý Dực.
Một lần, Duy Châu và Quý Dực rủ anh trai chơi trốn tìm ở xưởng hoang.
Nào ngờ đó là sào huyệt buôn người.
Anh trai có thể chạy thoát, nhưng đã hy sinh thân mình c/ứu hai đứa em.
Dù Duy Châu về báo ngay...
Nhưng khi tìm tới, cả hai đã bị b/án lên rừng.
Cảnh sát tới nơi chỉ thấy th* th/ể anh trai vội vùi dưới đất.
Anh bị đ/á/nh trúng đầu vào đ/á khi kháng cự, tắt thở tại chỗ.
Còn Quý Dực bị nh/ốt trong phòng nuôi rắn, tối om giữa bầy rắn bò lổm ngổm.
Sau khi được c/ứu, cậu mắc chứng rối lo/ạn căng thẳng sau sang chấn, hễ thấy bò sát là phát bệ/nh.
Chữa mấy năm mới đỡ, nhưng vẫn ám ảnh rắn.
Từ đó, Duy Châu biến thành bản sao của anh trai.
Học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn vâng lời, không còn nghịch ngợm - nhưng ngày càng trầm mặc.
Nuôi rắn có lẽ là hành động nổi lo/ạn duy nhất của hắn.
Nhưng đó chỉ là sở thích cá nhân.
12
Tôi bước xuống, cúi người nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt u uất của hắn.
"Tôi đã bảo mẹ cậu gan nóng quá rồi, nên uống canh mướp tơ giải nhiệt. Bà ấy còn m/ắng tôi - đúng là cần canh mướp thật đấy!"
Cố Duy Châu nhìn tôi chằm chằm, bất chợt bật cười: "Em nói đúng. Anh sẽ bảo người giúp việc nấu canh mướp cho bà ấy."
Tôi gật đầu hài lòng.
Đêm xuống, tôi hóa rắn cuộn tròn trên gối.
Cố Duy Châu vuốt vảy tôi, đáy mắt thăm thẳm nỗi cô đơn.
"Tiểu Thái, đừng bao giờ rời anh nữa nhé? Anh chỉ còn mình em thôi."
Tôi bực mình, hất đầu đẩy tay hắn ra.
Cố Duy Châu thở dài: "Xin lỗi, không nên làm phiền em ngủ."
Có lẽ vì tôi ở bên nên hắn thả lỏng, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc.
Tôi mở mắt ngắm hắn hồi lâu.
Dạo này hắn hay nhắc những từ "mãi mãi", "cùng nhau", "kết hôn".
Đụng đến giới hạn của tôi rồi.
Sao có thể đòi hỏi một con rắn chung tình?
Rắn là loài m/áu lạnh.
Giao phối xong là đường ai nấy đi, không có khái niệm thủy chung.
Tôi đã tử tế lắm rồi.
Cho phép hắn cho người theo dõi, ngăn tôi trốn đi.
Bởi tôi vẫn còn hứng thú với hắn.
Vốn là rắn sống nội tâm, nếu vui vẻ tôi có thể quanh quẩn trong nhà.
Nhưng hắn ngày càng chiếm hữu và kiểm soát.
Cứ thế này sẽ thành kẻ bi/ến th/ái mất.
Xét cho cùng hắn đã nuôi tôi mấy năm.
Không thể mặc hắn thành tội phạm được.
Vì hắn, tốt nhất tôi nên đi chơi với người khác thôi.
Hí hí.
Cơ hội là dạ tiệc từ thiện ngày kia.
Tôi tham dự với tư cách bạn gái Cố Duy Châu.
Ban đầu hắn không đồng ý, nhưng ai bảo tôi biết nũng nịu.
Rắn biết làm nũng, đàn ông mất h/ồn.
Khi khoác tay Cố Duy Châu vào tiệc, tôi đón nhận ánh nhìn của mọi người.
Trừ Quý Dực đang xoay ly rư/ợu trong góc, vẫn phong thái phóng khoáng.
Vết thương đã lành, chàng lại đẹp trai như xưa.
Thấy tôi và Cố Duy Châu cùng đến, chàng chỉ khẽ nhếch mép xã giao.
Quý Dực vẫn phong cách - khác hẳn những bộ vest chỉn chu trong tiệc.
Áo lụa cổ hở phô cơ ng/ực gợi cảm - nơi tôi từng thích nằm nhất.
Quần rộng thùng thình - rất dễ "chơi".
Cố Duy Châu phát hiện ánh mắt tôi sẫm lại, gằn giọng: "Đi sát anh. Cấm nói chuyện với Quý Dực."
Tôi liếc hắn nửa mỉm nửa mếu.