Cuối cùng phải chạy đến bệ/nh viện cấp c/ứu. Cố Vân Kiệt tỉnh dậy liền nói ngay:

“Mọi người đừng trách anh ấy, em tin anh. Đều là do em ham ăn, biết mình dị ứng xoài mà vẫn cố ăn.”

Nhưng ngay lập tức tin tức này đã lên top tìm ki/ếm.

Người ta đồn rằng Cố Tinh Trì biết rõ em trai dị ứng xoài nhưng cố tình cho xoài vào bánh để hại cậu ta.

Thật đ/ộc á/c!

Trong tiệc sinh nhật lão gia Cố gia,

Một chiếc bình cổ vô giá bị vỡ tan, khiến lão gia suýt lên cơn cao huyết áp.

Cố Tinh Trì thấy Cố Vân Kiệt đi ra từ phòng lão gia, ân cần hỏi nhỏ: “Có phải em làm vỡ không?”

Cố Vân Kiệt vừa khóc vừa hét:

“Là em làm vỡ. Không liên quan gì đến anh cả!”

Thế nhưng ngay sau đó đã có người tố cáo với truyền thông: Cố Tinh Trì tự đ/ập vỡ bình rồi đổ tội cho em trai.

Những tin đồn này khiến danh tiếng Cố Tinh Trì lao dốc.

Đã nửa năm rồi anh không nhận được vai diễn hay hợp đồng quảng cáo nào tử tế.

Cố Tinh Trì uất ức đến nghẹt thở...

Đây rốt cuộc là cái trò quái q/uỷ gì vậy!

Tiếc thay trái tim gia đình đã nghiêng hẳn một phía.

Mọi người đều nói anh đã chiếm dụng thân phận thiếu gia Cố gia hơn 20 năm.

Anh n/ợ vị thiếu gia thực sự.

Vì thế, dù đ/au lòng anh vẫn không oán trách gia đình.

14.

Tô Thanh thở dài:

“Tinh Trì, yên tâm đi, đội ngũ PR của Cố gia vẫn đang xử lý.

Nhất định sẽ giúp em dập tắt dư luận.”

Cố Vân Kiệt đầy áy náy đến bên Cố Tinh Trì:

“Xin lỗi anh, đều tại em... Giá như em không trở về thì tốt hơn.”

Dù gi/ận dữ, Cố Tinh Trì vẫn quay mặt nói:

“Không phải lỗi của em.”

Anh bất đắc dĩ nhìn Tô Thanh:

“Vai nam chính 《Kỳ án dân quốc》 cuối cùng thuộc về ai?”

Tô Thanh ngập ngừng.

Cố Vân Kiệt vội nói:

“Anh ơi, Hàn đạo diễn đã chọn... em vào vai đó.

Hay để em nói Hàn đạo diễn nhường lại vai cho anh...”

Cố Tinh Trì nuốt h/ận lắc đầu:

“Hàn đạo đã chọn em tức là em phù hợp.

Chúng ta đều là người nhà họ Cố, em đóng còn hơn người ngoài.

Bố mẹ dặn anh phải chăm sóc em vì em đã chịu nhiều thiệt thòi.

Cứ yên tâm diễn đi, vai này dễ tỏa sáng, chắc chắn sẽ được lòng khán giả.”

Cố Tinh Trì u uất bước vào phòng.

Không hề hay biết Cố Vân Kiệt và Tô Thanh đang cười đ/ộc địa sau lưng.

Tô Thanh khẽ cười:

“Ha ha, Cố Tinh Trì không ngờ chính công ty Cố gia m/ua bài bôi nhọ hắn.”

Cố Vân Kiệt kh/inh bỉ:

“Mặc kệ, ta mới là thiếu gia thật. Cố Tinh Trì sớm nên trả lại mọi thứ!”

Ánh mắt hắn đầy tà ý.

Không ai biết hắn là kẻ trọng sinh.

15.

Kiếp trước Cố Vân Kiệt cũng là diễn viên, có chút danh tiếng nhưng mãi chỉ đóng vai phụ.

Trong khi Cố Tinh Trì như được thần may mắn đội lốt, vai nào cũng đình đám.

Nhanh chóng trở thành ảnh đế.

Cố Vân Kiệt luôn cho rằng mình thất bại vì thiểu thế lực.

Một ngày nọ, hắn phát hiện mình chính là con ruột Cố gia.

Nhưng khi nhận lại thân phận đã quá muộn.

Cố Tinh Trì đã kế thừa gia nghiệp, hạnh phúc bên người yêu Bạch Tô Tô.

Cố Vân Kiệt uất h/ận ch*t đuối rồi trọng sinh về năm 25 tuổi.

Hắn dùng ký ức tiền kiếp chiếm đoạt tất cả cơ hội của Cố Tinh Trì.

“Ha ha, kiếp này không có Cố gia, ngươi chẳng là gì cả!

Ta sẽ cư/ớp sạch cơ duyên và cả vị hôn thê của ngươi!”

16.

Cố Vân Kiệt hỏi Tô Thanh:

“Chuẩn bị xong cho tối hôm sau chưa?”

Tô Thanh nịnh nọt:

“Yên tâm, mọi thứ đã sẵn sàng.”

Nhưng vẫn do dự:

“Nhưng nếu bại lộ... Mạnh Na Na không chỉ là minh tinh mà còn là tiểu thư Mạnh gia...”

Cố Vân Kiệt quát:

“Làm đúng kế hoạch sẽ không lộ!

Hay ngươi thương hại Cố Tinh Trì rồi?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhờ Có Anh

Chương 13
Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm loạn lên, đầu tôi đã muốn nổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
68.38 K
7 Tình Yêu Nhỏ Bé Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm