Lục Yến đã tìm cô ấy nhiều lần để dò hỏi tin tức về tôi.
Nghe nói, Lục Yến dường như sống không được tốt, có mấy lần uống rư/ợu phải vào phòng cấp c/ứu.
Lúc nghe tin ấy, tôi chỉ bình thản nói:
"Bạch nguyệt quang của anh ta vừa gặp chuyện ở nước ngoài, tâm trạng khó chịu là đương nhiên."
Cố Triều ở nước J bị cưỡ/ng b/ức rồi s/át h/ại, cùng với Tống Duyệt, th* th/ể bị băng nhóm b/ắt c/óc c/ưa thành từng khúc rồi vứt xuống hầm phân.
Tin tức này còn lên cả trending.
Trương Luật nghe lời tôi nói, trầm mặc hồi lâu rồi đổi chủ đề.
Khi th/ai được năm tháng, Lục Yến cuối cùng cũng nhượng bộ đồng ý ly hôn.
Anh ta mang theo hai đứa con ra đi tay trắng, nhưng đổi lại đòi quyền thăm nom Tư Tư mỗi tuần một lần.
Tôi không đồng ý với tần suất dày đặt đó.
Sau nửa tháng giằng co, anh ta đã chấp nhận đề xuất một tháng một lần của tôi.
Ngày máy bay hạ cánh, Trương Luật đến đón, đi cùng còn có cả Lục Yến, Lục Kỳ An và Lục Tử Ngự.
Chỉ vài tháng không gặp, bọn họ dường như thay đổi rất nhiều.
Lục Kỳ An và Lục Tử Ngự trở nên trầm tĩnh hơn, cũng lễ phép hơn, thấy tôi liền gọi "mẹ", ánh mắt không còn kh/inh thường mà tràn đầy kính trọng.
Còn Lục Yến thì g/ầy đi trông thấy, dù ăn mặc chỉnh tề nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và từng trải.
Chuyện của Cố Triều quả thực đã tác động lớn đến anh ta.
Ngồi trên xe, chưa kịp mở lời, Trương Luật đã lên tiếng:
"Lục tổng, đến Hoa Châu Quân Đình nhé, cảm ơn."
Hoa Châu Quân Đình ở phía bắc, Lục Yến đổi hướng lái xe.
Suốt quãng đường, không khí trong xe ngột ngạt, chỉ vang lên vài câu hỏi thừa thãi của Lục Yến.
Nào là tình hình th/ai kỳ, có nghén không, ngủ có ngon không...
Lục Kỳ An và Lục Tử Ngự ngồi phía sau, nhiều lần tôi bắt gặp ánh mắt tr/ộm nhìn của chúng - hay đúng hơn là đang dán mắt vào bụng tôi với vẻ tò mò.
Bị phát hiện, chúng vội vã quay đi.
Cuối cùng Lục Kỳ An không nhịn được, nũng nịu:
"Mẹ ơi, ba nói con và em sắp có em gái. Khi em bé ra đời, con với em sẽ dẫn em đi chơi, bảo vệ em không để ai b/ắt n/ạt. À mà em tên gì ạ..."
Bảo vệ ư?
Kiếp trước, chính hai đứa này là kười hại Tư Tư nhiều nhất.
Tôi bặm môi ngắt lời:
"Sau khi ly hôn, mẹ sẽ tự chăm sóc em bé. Các con còn nhỏ, lo cho bản thân là được."
"Mẹ... mẹ muốn ly hôn với ba ạ?"
Giọng Lục Kỳ An vỡ oà đầy kinh ngạc, như vừa nghe tin sét đ/á/nh.
Tôi dừng lại, nhìn về phía tay lái:
"Anh chưa nói với bọn trẻ?"
Lục Yến siết ch/ặt vô lăng:
"Chưa có dịp."
Mai đã ra toà rồi mà còn nói chưa có dịp?
Lục Kỳ An và Lục Tử Ngự bắt đầu khóc nức nở, như bao đứa trẻ khác khi nghe tin bố mẹ ly hôn, tiếng nấc nghẹn ngào.
"Mẹ đừng bỏ ba..."
"Có phải vì con không ngoan nên mẹ mới ly hôn? Con hứa sẽ nghe lời, mẹ đừng bỏ ba..."
Nếu là trước kia, nhìn chúng khóc như mưa tôi đã mềm lòng dỗ dành.
Nhưng giờ đây, trái tim tôi chai sạn.
Như cách chúng từng phản bội tôi để lấy lòng Cố Triều, thản nhiên nhìn hai mẹ con tôi đ/au khổ, hờ hững để tôi ch*t dưới mưa nắng.
Tình mẫu tử giữa chúng ta, đáng lẽ đã đoạn tuyệt từ kiếp trước rồi.
Xe dừng trước Hoa Châu Quân Đình. Khi tôi với tay cởi dây an toàn, Lục Yến khẽ hỏi:
"Em có cần lấy đồ đạc gì không? Anh giúp."
"Tôi xuống đây."
"Hả?"
Anh ta ngỡ ngàng như nghe nhầm.
Ngay cả hai đứa trẻ đang nức nở cũng tròn mắt:
"Mẹ không về nhà ạ?"
"Ừ, không về nữa."
Khi tôi đẩy cửa xe, tiếng Lục Yến nghẹn đặc vang lên:
"A Lê..."
Chỉ hai chữ mà như chất chứa vạn lời.
Tôi khựng lại, không ngoảnh mặt.
Trong phiên toà, thẩm phán hỏi:
"Bà Khương, bà có chắc chắn từ bỏ quyền nuôi dưỡng và thăm nom hai con trai?"
Tôi liếc nhìn đôi mắt đầy lo âu và hy vọng nơi ghế khán giả, gật đầu dứt khoát:
"Tôi x/á/c nhận."
Khi phiên toà kết thúc, Lục Kỳ An và Lục Tử Ngự lập tức lao tới. Lục Tử Ngự vội quá ngã sóng soài, nằm vật dưới đất nức nở:
"Mẹ đừng bỏ con... Đừng vứt bỏ con và anh trai..."
Lục Kỳ An cũng nhìn tôi đầy thiết tha.
Tôi lạnh lùng lướt qua, thu xếp hồ sơ định đứng dậy thì bị Lục Yến nắm tay.
Giọng anh ta đầy xót xa:
"Chúng còn nhỏ, em thật sự muốn tuyệt tình?"
Tôi gạt tay, nhìn thẳng vào mắt anh:
"Lục Yến, anh chưa quên kiếp trước chúng đối xử với tôi thế nào chứ?"
Gương mặt Lục Yến co gi/ật, tay từ từ buông lỏng. Lâu sau mới thều thào:
"Xin lỗi, là anh không dạy dỗ tốt..."
Tôi không nói thêm lời nào, bước vội ra khỏi phòng xử.
"MẸ ƠI!!!"
Tiếng kêu thảm thiết x/é lòng vang lên phía sau.
Tôi siết ch/ặt bàn tay, kìm nén bản năng làm mẹ, bước thẳng qua cánh cổng toà án.
13.
Sau ly hôn, cuộc sống tôi dần ổn định.
Văn phòng luật của Trương Luật đang giai đoạn gọi vốn, tôi đầu tư lượng lớn trở thành đối tác, m/ua tòa nhà văn phòng tại trung tâm thương mại hàng đầu để mở chi nhánh thứ hai.
Vừa dưỡng th/ai, tôi vừa học online với tiến sĩ kinh doanh đỉnh cao, mời CEO chuyên nghiệp thay thế vị trí của Lục Yến.
Thiên phú của Lục Yến hiếm ai sánh bằng.
Chưa đầy ba tháng anh rời đi, hiệu suất Tập đoàn Khương Thị lao dốc, sản phẩm mới liên tục nhận phản hồi tiêu cực.
Với tập đoàn lâu đời như Khương Thị, danh tiếng là mạng sống.
Tôi lo sốt vó, mấy ngày liền không nuốt nổi cơm.
Trương Luật sốt ruột:
"Không ăn sao được? Con gái đỡ đầu của chị cũng cần dinh dưỡng chứ!"