Tôi chỉ nghe kể về huyền thoại của tên c/ôn đ/ồ đầu trường này qua những lời đồn đại của bạn học.
Nghe nói hắn là một công tử nhà giàu nứt đố đổ vách.
Có tiền, kiêu ngạo, sống buông thả.
Mấy tòa nhà trong trường đều do phụ thân hắn quyên tặng, nên hắn muốn làm gì thì làm.
Ngày nào cũng diện đồ hiệu không đụng hàng, phô trương thanh thế.
Đôi khi phong cách lố bịch đến mức đang làm bài tôi cũng phải liếc nhìn.
Nếu hoán đổi linh h/ồn với hắn, có lẽ tôi không phải vật lộn ki/ếm sống từng ngày nữa.
Nhưng thành tích học của hắn thực sự quá tệ.
Luôn giữ vững ngôi áp chót trong mọi kỳ thi.
Cứ như in trên bảng xếp hạng.
Nếu sau kỳ thi đại học mới đổi lại được, đời tôi coi như tàn.
Đám đệ tử của hắn ồn ào kinh khủng, suốt ngày làm tôi đi/ếc tai.
Suy đi tính lại, tôi quyết định phải đổi lại càng sớm càng tốt.
Nhìn hắn nằm dài trên bàn ngủ ngon lành.
Hôm nay hắn m/ua cả túi đồ ăn vặt bỏ vào ngăn bàn.
Ăn liên tục như người mắc chứng cuồ/ng ăn.
Thỉnh thoảng lại nhìn xuống chỗ hiểm rồi ủ rũ.
Bụng dẹp của tôi giờ đã hơi nhô lên.
No nê xong lại dúi mặt vào bàn ngủ.
Bạn cùng bàn nhìn hành vi khác thường này hết nghi ngờ lại ngờ nghi.
Nhân lúc giờ ra chơi, trong lớp vắng người.
Tôi chọc ngón tay vào vai hắn.
Không động tĩnh.
Lại chọc thêm lần nữa.
“Này…”
Hắn ngẩng đầu lên, nhíu mày đầy gi/ận dữ.
“Mày có chuyện gì quan trọng không?”
Mặt mày hung tợn.
Tính khí thật x/ấu.
“Chúng ta hôn nhau đi.”
Gã c/ôn đ/ồ đang gườm gườm bỗng đỏ mặt.
Lắp bắp không nên lời.
“Tưởng cô ngoan hiền nào, ai ngờ nói chuyện trơ trẽn thế!”
Nhận ra sự thẳng thừng của mình, mặt tôi đỏ bừng, vội vã xua tay.
Giải thích lý do.
Khi chúng tôi va vào nhau, môi chạm nhẹ trong chớp mắt.
Tôi nghĩ nếu tái hiện cảnh đó, có lẽ sẽ đổi lại được.
Kỳ Lệ suy nghĩ một lát, gật đầu.
“Đm! Không nhắc thì thôi, đó là nụ hôn đầu của tao! Định để dành cho Lâm Uyển cơ!”
Lâm Uyển chính là nữ chính tôi thấy trong đạn mục.
Cũng là người Kỳ Lệ đang theo đuổi.
4
Sau khi thống nhất, tan học chúng tôi đến góc cầu thang.
Va vào nhau mấy lần, môi sưng vêu cả lên.
Vẫn không có phản ứng gì.
Kỳ Lệ chán nản ngồi thụp xuống bậc thang.
“Thôi méo làm nữa, hôn mặt của chính mình thấy bi/ến th/ái quá.
Với lại thể lực mày yếu lắm, hôn có tí đã mệt.”
“Thôi kệ đi, tạm thế đã.”
Tôi thở dài, đành hoãn lại.
Nhưng giờ có vấn đề khác.
Hắn ở ngoại trú, tôi nội trú.
Lẽ nào để hắn vào ký túc nữ?
Thân hình nhỏ bé của hắn kéo vạt áo tôi, mặt lạnh như tiền đi thẳng.
Thấy tôi đờ ra, hắn khịt mũi.
“Không muốn về nhà với tao? Nghe này cô ngoan hiền, mày phải ở trong tầm mắt của tao, đừng hòng động vào ‘chim’ của tao!”
Tôi: “…”
Tôi đâu có muốn.
Hắn thực sự rất để tâm.
Cả ngày canh chừng mỗi lần tôi đi vệ sinh.
Sợ tôi ‘nâng bi’ giùm.
Hắn kéo tôi lên xe Ferrari, chợt nhớ tôi chưa đủ tuổi lái.
Liền gọi tài xế đến đón bằng Rolls-Royce.
Ánh mắt tò mò của tài xế khiến tôi khó chịu.
Nhưng cố lờ đi.
Đi ngang khu rừng nhỏ trường học, Kỳ Lệ đột nhiên khóc thút thít.
Đang thắc mắc thì…
Đạn mục:
[Cười ch*t, đôi chính đang hẹn hò nắm tay trong rừng cây, bị phản diện tinh mắt phát hiện, tim vỡ vụn]
[Ai ngờ đúng ngày phản diện và á/c nữ phụ hoán đổi linh h/ồn, nam nữ chính lại thành đôi]
[Tính phản diện chắc sẽ ngăn cản, nhưng thân x/á/c ác nữ phụ đành bất lực]
[Cũng tốt, biết đâu cả hai thoát được kết cục bi thảm]
Tôi mãi không hiểu.
Kỳ Lệ là phản diện thì đã đành.
Sao tôi lại là á/c nữ phụ?
Theo đạn mục, vì quá yêu nữ chính, Kỳ Lệ sau này tìm cách h/ãm h/ại nam chính.
Trở thành lão đại giang hồ lạnh lùng tà/n nh/ẫn.
Nhân vật phản diện chuyên sâu này gây nhiều tội lỗi.
Nữ chính giả vờ thuận theo làm chim trong lồng, cuối cùng thu thập chứng cớ tống hắn vào tù.
Còn tôi, vì số phận bi thảm được Kỳ Lệ c/ứu, trở thành thuộc hạ.
Nhưng gh/en tị với nữ chính, trở thành kẻ hai mặt.
Vừa phục tùng vừa phản bội, cuối cùng ch*t dưới tay chủ nhân.
Xem ra kết cục này cũng hợp lý.
Nhưng hiện tại chúng tôi vẫn thuần khiết.
Biết trước tương lai, liệu có thể thay đổi?
Tôi còn muốn sống, chưa muốn ch*t non.
5
“Đừng khóc nữa.”
Khóc nữa tài xế tưởng cô bé bị b/ắt n/ạt.
Kỳ Lệ hít sụt sịt.
Thẫn thờ nhìn xuống chỗ hiểm trống không.
“Bác tài, chở bọn cháu đi ăn buffet đói ch*t đi được.”
Đúng là bản năng cơ thể tôi, nào có hứng yêu đương bằng ăn uống.
Bác tài liếc nhìn tôi dò xét.
Tôi phải giả giọng Kỳ Lệ: “Đi đi bác.”
Kỳ Lệ biến nỗi đ/au thành ăn uống, dùng cái miệng háu đói của tôi mà đ/á/nh chén.
Còn tôi liên tục nướng đồ ăn cho hắn.
Hắn nhai nhồm nhoàm như sóc con.
Nhìn hắn dùng thân thể mình ăn ngon lành, tôi bỗng cay cay khóe mắt.