Tôi nghẹn ứ nơi cổ họng, suýt thì vỡ trận.

Tên khốn này, đến lúc này rồi mà vẫn dùng chiêu thức dễ thương để đ/á/nh lạc hướng.

Đợi khi nào anh học được cách nắp bồn cầu lên rồi hẵng nói. Tôi quay người bước vào thang máy, sợ chỉ cần dừng thêm một giây thôi là mềm lòng ngay.

Cánh cửa thang máy khép lại, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi.

Điện thoại rung lên, tin nhắn của Trần Thanh Diễm: "Nhớ ăn tối".

Tôi dán mắt vào dòng tin nhắn ấy cho đến khi thang máy xuống tầng một.

Đúng là Trần Thanh Diễm, mãi mãi không nắm bắt được trọng điểm, nhưng lại tỉ mẩn ở những chỗ kỳ quặc nhất.

7

Tiểu Vũ mở cửa thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi, không nói hai lời mở ngay chai rư/ợu vang.

Lần này lại vì cái gì? - Cô ấy hỏi - Đến muộn? Tất tần tật? Hay là...

Vành bồn cầu. Tôi ực một ngụm rư/ợu lớn, cổ họng rát bỏng nhưng không dập tắt được nỗi đắng trong lòng.

Lại không nâng vành bồn cầu? - Tiểu Vũ đảo mắt - Với gương mặt đó, tao tưởng mày sẽ nhẫn nhịn đến khi hắn ngồi mòn cả bồn cầu.

Tôi cười khổ: Tiểu Vũ, mày biết điều bi thảm nhất là gì không? Giờ tao cứ ám ảnh hình ảnh hắn vẻ mặt thiểu n/ão, thậm chí hối h/ận...

Dừng! Tiểu Vũ chĩa điện thoại vào mặt tôi - Nhìn này.

Là tấm ảnh chụp lén tôi và Trần Thanh Diễm.

Trong ảnh tôi cười tươi như hoa, còn hắn - đẹp trai như tượng tạc, từng sợi tóc đều toát lên khí chất soái ca.

Xem tiếp này. - Cô ấy lướt sang ảnh khác chụp Trần Thanh Diễm nằm ườn trên sofa ngáy khò khò, khóe miệng dính thứ chất lỏng lấp lánh đáng ngờ.

Tôi bật cười: Mày chụp lúc nào thế?

Điểm mấu chốt không phải đây. - Tiểu Vũ nghiêm mặt - Khương Tiếu, gương mặt đẹp xem lâu cũng nhàm, nhưng vết nước tiểu trên vành bồn cầu sẽ không tự biến mất.

8

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, bỗng thấy lòng nhẹ tênh.

Có lẽ mối qu/an h/ệ của tôi và Trần Thanh Diễm giống như tấm ảnh đẹp đẽ và bức hình ngủ nghê - nhìn xa thì hào nhoáng, nhìn gần toàn khuyết điểm.

Chúc mừng tự do. - Tôi nâng ly - Và chúc người đàn ông tiếp theo biết nâng vành bồn cầu.

Yêu cầu cao quá. - Tiểu Vũ chạm ly - Chúc người đàn ông nhớ sinh nhật mày đi.

Chúng tôi cười lăn cười bò, trong khi điện thoại trong túi tôi rung liên hồi.

Không cần xem cũng biết, là tin nhắn từ gã chỉ biết dùng nhan sắc để đối phó kể cả khi chia tay.

Có lẽ ngày mai tôi sẽ trả lời, hoặc không.

Nhưng tối nay, hãy để tôi tạm làm người cứng rắn không xiêu lòng vì nhan sắc - dù tôi cá không quá ba ngày, tôi sẽ mềm lòng trước bức selfie hắn gửi.

Rốt cuộc, đó là Trần Thanh Diễm mà.

Gã Trần Thanh Diễm dán giấy nhớ lên trán cũng đủ tạo khí chất soái ca.

9

Khi uống đến ly rư/ợu thứ ba, đầu tôi đã bắt đầu quay cuồ/ng.

Tiểu Vũ vẫn lảm nhảm bên tai tôi về những tội lỗi của Trần Thanh Diễm -

Lần trước mày đ/au bụng kinh, hắn đếch quan tâm còn bảo 'uống nhiều nước nóng' rồi tiếp tục chơi game!

Valentine tặng chocolate giảm giá, còn lý sự 'dù sao mày cũng dị ứng, thế là mày không ăn lén được'!

Tôi vừa nghe vừa cười, cười đến nỗi mắt cay xè.

Tiểu Vũ, mày biết điều vô lý nhất là gì không? - Tôi lắc ly rư/ợu, giọng đã đuối - Mỗi lần quyết tâm chia tay, chỉ cần nhìn mặt hắn là... lại mềm lòng!

Tiểu Vũ đảo mắt: Khương Tiếu, mày bị nghiện nhan sắc giai đoạn cuối rồi, vô phương c/ứu chữa.

Tôi ngửa cổ uống cạn ly rư/ợu, cổ họng rát bỏng, đầu nặng trịch. Tôi vật vờ trên sofa nhà Tiểu Vũ, lẩm bẩm: Giá như... nhìn rõ hắn sớm hơn...

Rồi tôi chìm vào giấc ngủ.

-- Trong mơ, tôi trở về mùa hè ba năm trước.

10

Lần đầu gặp Trần Thanh Diễm là tại bữa tiệc sinh nhật bạn.

Ánh đèn tối mờ trong phòng karaoke, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Tôi đang lướt điện thoại chán chường thì cửa phòng mở, giọng nam trầm vang lên:

Xin lỗi, đến muộn.

Tôi ngẩng lên theo phản xạ -

Thế giới như ngưng đọng.

Trần Thanh Diễm đứng nơi cửa, tay áo sơ mi đen xắn lên khuỷu, để lộ cánh tay thon dài săn chắc.

Lông mày cao khiến đôi mắt thăm thẳm như vực nước, sống mũi thẳng tắp, đường nét quai hàm sắc như điêu khắc.

Ánh đèn mờ phía sau tôn lên dáng vẻ hư ảo, tựa cảnh quay chậm trong phim.

N/ão tôi đơ cứng, chỉ còn một suy nghĩ:

Toang rồi, đúng chuẩn gu đàn ông của tao.

Bạn bè hô hào ph/ạt rư/ợu, Trần Thanh Diễm không từ chối, ngửa cổ uống cạn, yết hầu lăn nhẹ, giọt rư/ợu lăn dài từ cằm xuống cổ áo.

Tôi dán mắt vào giọt rư/ợu ấy, vô thức nuốt nước bọt.

Ê, tỉnh lại đi. - Tiểu Vũ hích tay tôi - Mắt sắp rơi ra rồi.

Tôi gi/ật mình nhận ra mình đã nhìn chằm chằm suốt mười giây, vội cúi đầu giả vờ lướt điện thoại. Tay r/un r/ẩy làm điện thoại rơi bịch, màn hình vỡ tan.

...

Tôi ngượng ngùng cúi xuống nhặt, thì một bàn tay xươ/ng xương đã nhặt hộ.

Của em? - Trần Thanh Diễm đưa điện thoại, khóe miệng hơi nhếch.

Tôi ngẩng lên chạm phải đôi mắt hắn - sao lông mi lại dài thế?!

Tròng mắt ánh lên màu hổ phách dưới ánh đèn.

...Cảm ơn. - Tôi nhận điện thoại, đầu ngón tay chạm lòng bàn tay ấm nóng khiến tôi co gi/ật.

Trần Thanh Diễm khẽ cười: Tôi là Trần Thanh Diễm.

Khương Tiếu. - Tôi đáp theo phản xạ.

Khương Tiếu... - Hắn lặp lại, âm cuối ngân lên như vờn quanh đầu lưỡi - Tên hay đấy.

Tim tôi đ/ập thình thịch.

-- Chính khoảnh khắc ấy, tôi sa lưới.

11

Khương Tiếu! Tỉnh dậy! Điện thoại mày đổ chuông!

Tiểu Vũ kéo tôi ra khỏi giấc mơ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm