Tiểu Vũ đang phết bơ đậu phộng lên bánh mì, nghe vậy liền lườm ng/uýt một cái: Nói nhảm, đương nhiên là cố ý rồi.
Nhưng tại sao chứ? Tôi nhíu mày, cố tình chọc tức tôi?
Tiểu Vũ đặt d/ao ăn xuống, vẻ mặt như thể cuối cùng tôi cũng hiểu ra: Khương Tiếu, em đã bao giờ nghĩ... có thể trong tiềm thức hắn đang 'khoái' thấy em nổi gi/ận vì hắn không?
Tôi sững người.
——Trần Thanh Diễm thích nhìn tôi tức gi/ận?
Ý nghĩ này khiến lưng tôi lạnh toát.
22
Buổi trưa, Trần Thanh Diễm lại xuất hiện.
Lần này hắn không mang hoa, cũng không giả bộ đáng thương, chỉ đứng dưới lầu nhà Tiểu Vũ, nhắn một tin: "Anh ở dưới này, muốn nói chuyện với em."
Tôi do dự một lúc, rồi vẫn xuống.
Hôm nay hắn mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, tóc hơi rối, như vừa ngủ dậy cào qua loa. Ánh nắng rơi trên sống mũi cao thẳng tắp của hắn, in một vệt bóng nhỏ lên gương mặt.
Tiếu Tiếu. Thấy tôi ra, mắt hắn lóe lên ánh sáng, nhưng nhanh chóng vụt tắt: Anh... đã nghĩ thông rồi.
Nghĩ thông điều gì? Tôi cảnh giác hỏi.
Hắn hít sâu, như chuẩn bị dũng khí: Không phải anh không nhớ việc lật nắp bồn cầu.
...
Anh cố ý đấy.
Tôi tròn mắt: Cái gì cơ?
Trần Thanh Diễm cúi đầu, như đứa trẻ phạm lỗi: Anh... thích nhìn em nổi gi/ận vì anh.
...Hả?
Khi em tức, mắt tròn xoe, má phồng lên như cá nóc.
Hắn nói khẽ: Rồi... em sẽ quát anh, m/ắng anh, thậm chí đ/á/nh anh.
...
Lúc ấy, em sẽ dồn hết sự chú ý vào anh.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt hổ phách mang theo sự thành thực cứng đầu đến khó hiểu: Dù là vì chuyện thế này... cũng được.
Tôi há hốc miệng, không biết nói gì.
——Trần Thanh Diễm, hóa ra lại dùng cách trẻ con thế này để thu hút sự chú ý của tôi?
Anh bị đi/ên à? Cuối cùng tôi cũng bật ra câu.
Hắn bất ngờ cười: Có lẽ vậy.
...
Nhưng giờ anh hiểu rồi, cách này không ổn. Hắn giơ tay định chạm tôi, rồi rụt lại: Anh sẽ sửa.
Tôi im lặng.
Ánh nắng chiếu xuống khoảng cách giữa hai chúng tôi, vạch một đường phân cách rõ rệt.
——Hắn đứng trong ánh sáng, còn tôi lặng lẽ trong bóng tối.
23
Tối hôm đó, Tiểu Vũ nghe xong lời kể của tôi, mặt mày kinh ngạc: Đợi đã, ý hắn là——cố tình không lật nắp bồn cầu, chỉ để xem em m/ắng hắn?
Tôi gật đầu.
Cái sở thích bi/ến th/ái quái q/uỷ gì thế này??
Tôi bụm mặt, không biết nên khóc hay cười: Hắn bảo... hắn thích cảm giác em chỉ tập trung vào mình hắn.
Tiểu Vũ im lặng giây lát, đột nhiên nói: Khương Tiếu, em có từng nghĩ...
Cái gì?
Có thể hắn... cần em hơn những gì em tưởng.
Tôi ch*t lặng.
Ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc.
Màn hình điện thoại sáng lên, là bức ảnh Trần Thanh Diễm gửi đến——
Nắp bồn cầu đã được lật lên.
Kèm tin nhắn: "Hôm nay check-in: 1/1"
Tôi nhìn chằm chằp tin nhắn đó rất lâu, bỗng bật cười.
——Đúng là đứa trẻ con.
【Lời tự bạch của Trần Thanh Diễm】
1
Khương Tiếu luôn nghĩ lần đầu chúng tôi gặp là ở quán KTV.
Thực ra không phải.
Lần đầu tôi thấy cô ấy, là ở thư viện đại học.
Chiều hôm ấy nắng đẹp, cô ấy ôm một chồng sách, loạng choạng đụng phải kệ sách rồi ngã sóng soài, sách vở tung tóe.
Tôi đứng cách đó không xa, nhìn cô ấy luống cuống đứng dậy, không những không tức gi/ận mà còn tự mình bật cười.
——Như chú heo con vụng về.
Khi cười, mắt cô ấy cong thành vầng trăng khuyết, khóe miệng lúm đồng tiền nhỏ xíu khiến người ta chỉ muốn chọc ngón tay vào.
Tôi không giúp cô ấy nhặt sách, chỉ đứng sau kệ sách, nhìn thêm vài lần.
Về sau, thỉnh thoảng tôi lại gặp cô ấy ở thư viện.
Cô ấy luôn ngồi chỗ cạnh cửa sổ, cắn nắp bút ngẩn ngơ, hoặc ng/uệch ngoạc vẽ vời trong sổ tay.
Có khi buồn ngủ, liền gục mặt xuống bàn ngủ luôn, tỉnh dậy còn mờ mịt lau vệt nước dãi in hằn trên má.
——Dễ thương ch*t đi được.
Nhưng tôi chưa từng bắt chuyện.
Vì tôi biết, cô ấy thích người đẹp trai, sẽ liếc nhìn các chàng cao ráo đi ngang, thì thầm bàn luận với bạn về hot boy khoa nào đó.
——Ngoài gương mặt này, tôi còn gì để giữ cô ấy?
2
Sau này, chúng tôi chính thức quen nhau ở quán KTV.
Cô ấy làm rơi điện thoại, tôi nhặt giúp, khi ngẩng lên nhìn tôi, mắt cô ấy sáng như sao trời.
——Quả nhiên, cô ấy vẫn chú ý gương mặt tôi trước tiên.
Sau khi yêu nhau, cô ấy luôn thích sờ lông mi tôi, véo cằm tôi, bảo tôi giống tài tử điện ảnh nào đó.
Tôi vui, mà cũng không vui.
Vui vì cô ấy thích tôi.
Không vui vì——thứ cô ấy thích, có lẽ chỉ là lớp vỏ ngoài này.
Nếu một ngày, cô ấy gặp người đẹp hơn thì sao?
Nếu một ngày, cô ấy chán nhìn gương mặt này rồi thì sao?
...
Tôi phải làm gì đó.
3
Tôi bắt đầu cố ý chọc cô ấy tức gi/ận.
Đến trễ, quên ngày kỷ niệm, tặng quà qua loa...
Và cả việc cố tình không lật nắp bồn cầu.
Mỗi lần cô ấy vì thế mà gi/ận dỗi, mắt long sòng sọc nhìn tôi, tôi liền cảm thấy——
Nhìn đi, giờ phút này toàn bộ sự chú ý của cô ấy đều dành cho anh.
Dù là vì chuyện thế này, cũng được.
Ít nhất, cô ấy không chỉ thích mỗi gương mặt anh.
Ít nhất, cô ấy còn biết vì anh mà nổi gi/ận.
...
4
Đến khi cô ấy nói muốn tạm xa nhau.
Tôi mới nhận ra mình đã đi quá xa.
Cô ấy đứng trước cửa, mắt đỏ hoe: Trần Thanh Diễm, anh biết vì sao em chịu đựng anh ba năm không?
Tôi suýt buột miệng——Vì em cũng thích anh, không chỉ vì nhan sắc, đúng không?
Nhưng tôi không nói.
Tôi chỉ chớp mắt, cố ý dùng giọng điệu chọc tức trả lời: Vì... anh đẹp trai?
Quả nhiên cô ấy càng tức hơn.
Nhưng trong lòng tôi nghĩ——
Khương Tiếu, nếu em có thể nhìn thấu trò hề của anh, thì tốt biết mấy.
5
Giờ đây, cô ấy ở nhà Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ gh/ét tôi, tôi biết.
Cô ấy luôn cho rằng tôi không đối tốt với Khương Tiếu, rằng tôi không xứng.
——Cô ấy nói đúng.
Nhưng tôi vẫn không cam lòng.
Tôi đứng dưới lầu nhà Tiểu Vũ chờ cô ấy, cố tình dầm mưa, cố ý giả bộ tội nghiệp.
Khương Tiếu mềm lòng, nhất định sẽ xót xa.
Quả nhiên, cô ấy xuống, nhíu mày nhìn tôi: Anh bị đi/ên à?
Tôi cười: Có lẽ vậy.
——Căn bệ/nh mang tên em.
6
Khương Tiếu, thực ra anh thích em từ sớm hơn em tưởng.
Cũng thích em nhiều hơn em nghĩ.
Nếu một ngày em chán gương mặt này...
Liệu có thể... ít nhất còn thích...