Mấy vị phu nhân liếc nhìn nhau, nụ cười trở nên nồng nhiệt hơn, lần lượt tiến lên chào hỏi.
Thanh Nguyệt tuy còn bỡ ngỡ nhưng vẫn cố gắng ứng đối, thi thoảng tôi lại nhắc nhẹ vài câu, không khí nhanh chóng trở nên hòa hợp.
Tôi có thể thấy lưng căng cứng của Thanh Nguyệt đang dần thả lỏng.
Cho đến khi một giọng nói đầy vẻ thân mật cất lên: "Thanh Nguyệt càng ngày càng xinh đẹp, khí chất đúng là tiểu thư chính thống của tập đoàn Thẩm, không như mấy kẻ đứng núi này trông núi nọ, có leo lên cành cao cũng chẳng thành phượng hoàng."
Đó là mẹ của Tôn Vi Vi.
Bà ta cầm ly rư/ợu, nở nụ cười nịnh nọt, như thể con người cuồ/ng lo/ạn trước cửa phòng y tế mấy ngày trước không phải là mình.
Cả không gian đột nhiên im ắng.
Ánh mắt mọi người đảo qua lại giữa chúng tôi và bà Tôn với vẻ kỳ lạ.
Nụ cười trên mặt Thanh Nguyệt nhạt dần, những ngón tay vô thức siết ch/ặt.
Bà Tôn dường như không nhận ra, hoặc cố tình phớt lờ, tiếp tục: "Thật ra Minh Châu đứa bé đó tâm tư nặng nề quá, nếu không cũng đâu đến nỗi... Haizz, may mà em Thanh Nguyệt rộng lượng, không so đo với nó, còn đẩy..."
"Phu nhân Tôn."
Tôi lạnh lẽo ngắt lời.
Bà ta quay sang nhìn tôi, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Tôi cầm ly sâm panh từ khay của bồi bàn, nhẹ nhàng lắc ly, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: "Xem ra tay của con gái bà hồi phục tốt nhỉ, giờ bà còn rảnh rang quan tâm chuyện nhà người khác."
Mặt bà Tôn tái mét.
"Nhưng này," tôi tiếp tục, giọng không lớn nhưng đủ để mọi người nghe rõ, "nhắc đến chuyện đẩy người, tôi chợt nhớ một việc. Góc cầu thang ở lầu nghệ thuật Thánh Anh ánh sáng khá kém. Tôi đang định quyên một khoản để lắp camera độ nét cao ở mọi góc khuất, phòng trường hợp có học sinh nào 'vô tình' ngã xuống mà không tìm được người 'chịu trách nhiệm'. Bà Tôn thấy thế nào?"
Mặt bà Tôn mất hết m/áu, tay cầm ly rung lẩy bẩy khiến rư/ợu văng tung tóe. Môi bà r/un r/ẩy không thốt nên lời.
Những vị phu nhân xung quanh cũng biến sắc, vô thức lùi xa bà Tôn.
Tôi nhấp ngụm sâm panh, không thèm nhìn bà ta nữa mà quay sang trò chuyện với phu nhân Lý về phiên đấu giá mới nhất.
Thanh Nguyệt đứng bên cạnh tôi, liếc nhìn vẻ thảm hại của bà Tôn rồi lại nhìn gương mặt bình thản của tôi. Ánh mắt cô dần lắng lại, một sự tỉnh ngộ rõ ràng và lạnh lùng nở ra trong đáy mắt.
Sau buổi tiệc, trên xe về nhà.
Thanh Nguyệt im lặng suốt quãng đường. Mãi đến khi xe vào cổng dinh thự họ Thẩm, cô mới khẽ nói: "Chị, em hình như hiểu ra rồi."
"Hiểu gì?"
"Hiểu cách bắt họ im miệng." Cô nhìn ra cửa sổ, giọng điệu mang theo sự điềm tĩnh mới mẻ: "Không phải bằng cách chiều chuộng, cũng không phải nhẫn nhịn."
Cô quay sang nhìn tôi, đôi mắt sáng lạ thường: "Mà là khiến họ sợ hãi."
Khóe miệng tôi nhếch lên, gật đầu.
Tốt lắm.
Em gái tôi cuối cùng cũng bắt đầu thấu hiểu.
Vừa bước vào phòng khách, điện thoại mã hóa từ bộ phận an ninh đã kết nối, giọng nói nén xuống sự phấn khích: "Tiểu thư, tìm thấy A Trung rồi! Hắn đang ở một thị trấn nhỏ Nam Dương, sống ẩn danh nhưng đã bị người của chúng ta x/á/c nhận. Đã kh/ống ch/ế!"
"Tốt."
"Tôi sẽ tự thẩm vấn."
Tôi cúp máy, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn điều chỉnh thông tin chuyến bay.
"Chị định đi đâu à?" Giọng Thanh Nguyệt vang lên từ cửa.
Cô cầm ly sữa, mặc đồ ngủ, rõ ràng chưa đi ngủ.
"Ừ, ra ngoài xử lý chút việc." Tôi gập máy tính lại, không nói thêm.
Cô bước vào đặt ly sữa lên bàn, ánh mắt đầy lo lắng và một chút kiên quyết khó nhận ra: "Nguy hiểm không? Em có thể... làm gì đó giúp chị không?"
Tôi nhìn cô. Cô gái vài ngày trước còn tái mặt vì một vụ xung đột học đường, giờ trong mắt đã có dũng khí muốn san sẻ.
Buổi tiệc chiều nay, sự thảm hại của bà Tôn, rõ ràng đã cho cô nếm trải hương vị của quyền lực.
"Ở nhà cần người trông coi."
Tôi trầm ngâm giây lát: "Đặc biệt là... 'cha mẹ' chúng ta. Khi chị vắng nhà, không đảm bảo sẽ không có kẻ nào lại nảy sinh ý đồ x/ấu, hoặc bị xúi giác làm chuyện ng/u ngốc. Em giúp chị để mắt nhé."
Đây không phải lời nói suông.
Cha thì nhu nhược, mẹ dễ bị lung lay, Thẩm Minh Châu tuy bị giám sát nhưng đôi mắt trong bóng tối kia chưa chắc đã không lợi dụng họ.
Thanh Nguyệt ngẩn người, rồi mắt sáng lên, gật đầu mạnh mẽ: "Vâng! Em sẽ để mắt!"
Chuyến bay riêng x/é toang màn đêm. Khi đến thị trấn nhiệt đới, trời vừa hừng sáng. Không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
Kho chứa bỏ hoang tràn ngập mùi tanh của cá lẫn gỉ sét.
A Trung bị trói ghế, đầu cúi gằm, mái tóc hoa râm ướt đẫm mồ hôi dính trên trán.
Hắn già hơn nhiều so với ảnh, da sạm đen thô ráp, nhưng vẻ âm u và cảnh giác tích tụ qua năm tháng thì không hề giảm.
Tôi đuổi những người khác ra, kéo chiếc ghế đầy gỉ sét ngồi đối diện hắn.
Hắn từ từ ngẩng đầu, thấy tôi, đôi mắt đục ngầu thoáng chút kinh ngạc rồi trở lại vẻ bình thản ch*t chóc, lên tiếng bằng thứ tiếng Trung nặng đặc giọng địa phương: "Tiểu thư. Không ngờ là cô tự đến."
"Tôi cũng không ngờ, người từng phục vụ ông chú tôi lại trốn ở nơi như Nam Dương để dưỡng lão."
Giọng tôi bình thản: "Kể đi, vụ tráo đổi con cái ở bệ/nh viện tập đoàn Thẩm mười sáu năm trước, chuyện gì đã xảy ra."
A Trung nhếch mép, như cười mà còn tệ hơn khóc: "Lão gia đã 'ch*t' lâu rồi, nhắc lại chuyện cũ có ích gì?"
"Có đấy, vì giờ có kẻ mượn danh ông chú tôi đang gây sóng gió trong tập đoàn Thẩm."
Tôi khẽ nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi muốn biết, là ai?"
A Trung cúi mắt xuống, im lặng.
Tôi không sốt ruột, ra hiệu cho vệ sĩ phía sau. Vệ sĩ lấy ra một chiếc máy tính bảng, bật một đoạn video - cảnh hắn đang nói chuyện với một bé gái khoảng bảy tám tuổi ở thị trấn Nam Dương, bé gái gọi hắn là "ông", cười rất tươi.
Phông nền video là một cửa hàng tạp hóa tồi tàn do hắn quản lý.
Mặt A Trung đột nhiên biến sắc, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như d/ao: "Các người muốn làm gì?! Đừng động vào cháu gái tôi!"