“Lý do của anh rất thuyết phục, tôi không nghĩ ra được lời nào để phản bác.” K nhìn Đội trưởng, cười rồi nghiêng người sang một bên.
Đội trưởng khẽ khoác vai tôi theo tư thế bảo vệ, che chở tôi bước ra khỏi cửa.
Khi tôi và K vừa lướt qua nhau, hắn lại khẽ cười nói với tôi: “Em đã nhét tôi trở lại cái chai rồi đấy, Ava của tôi.”
Tôi không hiểu câu nói đó có ý nghĩa gì, không hiểu sao tôi quay đầu lại nhìn hắn.
K đứng trước cửa hàng tinh xảo và đồ sộ, đôi mắt như viên đ/á vô h/ồn lặng lẽ dõi theo tôi.
Không hiểu vì sao, tôi luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.
17
Đội trưởng lái xe đưa tôi về nhà.
Anh trầm ngâm một lúc, khi tôi vừa cài dây an toàn xong thì bất ngờ bật bài hát “Cô Ấy Không Yêu Tôi”.
Tôi vừa hát theo được vài câu thì Đội trưởng đột ngột ngập ngừng hỏi: “Ava... người lúc nãy... thích em à?”
Tôi h/oảng s/ợ nhìn anh.
“Không, anh ấy thực ra là người thuê tôi, trả theo giờ năm trăm, thuê tôi làm việc.”
“Anh ta rất giàu?”
“Ừ.”
Đội trưởng lặng lẽ chuyển bài hát sang “Anh Ấy Tốt Hơn Tôi” và “Đàn Ông Không Khóc”.
Thực ra tôi hơi muốn hát, nhưng lại sợ mình hát không hay nên ngại ngùng khép chân lại, yên lặng nghe hết bài hát cùng Đội trưởng.
Trong xe anh sạch sẽ không có mùi lạ, chỉ thoang thoảng hương cam ngọt dịu nhẹ.
Tôi hít một hơi, rồi lại cẩn thận hít thêm một hơi nữa.
Yeah – Đội trưởng thơm quá đi!
Tôi liếc nhanh cơ ng/ực săn chắc của Đội trưởng bị dây an toàn ôm sát.
Trong không gian chật hẹp này, hơi thở của anh bao trùm lấy tôi khiến ánh mắt tôi không biết đặt vào đâu, cuối cùng dừng lại trên gương mặt anh.
Anh mím môi nhẹ, đôi mắt mang chút u sầu như đang nghĩ ngợi điều gì, thậm chí còn chúm chím môi một cách khổ sở, giống chú chó con thua trận.
“Jier, có chuyện gì vậy?”
Đội trưởng đột nhiên nắm ch/ặt vô lăng, giọng khàn khàn: “Không có gì, chỉ là... lời nói lúc nãy của anh có quá đáng không? Dù sao anh ấy cũng là sếp của em, nếu nổi gi/ận đuổi việc em thì đúng là anh hại em rồi.”
Anh đúng là người tốt bụng.
Tôi lắc đầu: “Không sao, thực ra em cũng không muốn làm nữa rồi.”
Chuyện hôm nay đã vượt quá dự liệu của tôi, khó mà nói trước nếu lúc đó K không tạm thả tôi xuống xe thì giờ này trên đường cao tốc đã có thêm hai cái x/á/c.
Tôi muốn ki/ếm tiền, nhưng phải còn mạng để ki/ếm chứ.
Tôi tính toán số tiền n/ợ còn lại, cảm thấy mình có lẽ còn sống được ba tháng nữa, cố gắng làm thêm việc trong thời gian này có lẽ cũng tạm xoay sở được.
Đội trưởng thở phào: “Vậy thì tốt.”
Anh một tay đặt lên vô lăng, cẳng tay từ cổ tay trở lên nổi lên đường gân cơ bắp rắn chắc, không nhìn mà dùng tay kia với lấy tấm chăn ở ghế sau.
“Em ngủ một chút đi, tới nơi anh sẽ gọi.”
Tôi lắc đầu: “Em hơi khó ngủ.”
Đội trưởng nheo mắt dịu dàng, khẽ cười nói: “Trên xe anh có kẹo, ngậm một viên đi, anh kể chuyện ngủ nghe cho em.”
Tôi tựa vào ghế, ngậm viên kẹo hình chiếc nhẫn.
Đây là lần đầu tiên tôi ăn thứ đồ chơi đầy màu sắc này.
Hồi nhỏ cha nuôi không có tiền nên dù rất thèm kẹo nhưng tôi chẳng bao giờ dám đòi hỏi.
Giờ lớn rồi, có tiền rồi, nhưng lại bận rộn tối mắt đến nỗi quên mất mình từng muốn ăn loại kẹo này.
Vị ngọt ngào chảy xuống cổ họng khiến đầu óc tôi dần mơ màng.
Đội trưởng kéo tấm chăn tuột xuống vai cho tôi rồi khẽ nói: “Em muốn nghe chuyện gì?”
Tôi thành thật trả lời: “Ngoài truyện Cô Bé Lọ Lem ra thì thực ra em chưa nghe câu chuyện cổ tích nào khác.”
Đội trưởng suy nghĩ một lát: “Vậy anh kể chuyện Nàng Tiên Cá nhé?”
Anh ăn nói lưu loát lại có giọng hay, tôi nhanh chóng bị mê hoặc bởi ngôi nhà sò nhỏ đầy ngọc trai và châu báu của nàng tiên cá trong truyện.
Cô ấy đúng là giàu có, biết đâu cũng là một vũ công thoát y.
Khi Đội trưởng kể đến cảnh nàng c/ứu một hoàng tử.
Những suy nghĩ lan man của tôi đột nhiên tập trung. Trong khi Đội trưởng miêu tả hình dáng hoàng tử thì trong lòng tôi lại thế vào khuôn mặt của anh.
Nàng tiên cá đổi giọng hát để lấy đôi chân, có được cơ hội gặp gỡ hoàng tử.
Tôi hơi gh/en tị với cô ấy, ít nhất cô còn có thứ để đổi lấy cơ hội chạm vào người mình thích.
Còn tôi chẳng có gì để trao đổi, tôi chỉ là một cô gái bình thường, nghèo đến mức ngày nào cũng lo lắng về khoản v/ay.
Tôi khẽ hỏi Đội trưởng: “Rồi sao nữa?”
Tôi khụt khịt mũi, lầm bầm ngụy biện: “À, em hơi bị cảm.”
Đội trưởng nhìn tôi, đôi mắt đột nhiên vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức tôi suýt bị mê hoặc mà nói ra bí mật lớn nhất của mình.
Giọng anh như lời an ủi: “Rồi nàng tiên cá có đôi chân, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng nhanh nhẹn như bước trên bông. Nàng khiêu vũ với chàng hoàng tử vụng về, hoàng tử liền nghĩ - cô gái nhà ai mà xinh đẹp thế, giá mà mình nhảy giỏi hơn để chiếm được cảm tình của nàng thì tốt biết mấy. Về sau, hoàng tử không ngừng nỗ lực luyện tập, cuối cùng cũng đủ tự tin đến gần cô gái nhỏ của mình. Chàng nói, anh thích em, hãy ở bên anh nhé. Thế là nàng tiên cá và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau.
Đúng là một câu chuyện hay.
Tôi nhắm mắt lại, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Đội trưởng lại khẽ nói.
“Ava, em có muốn cùng anh tham dự buổi khiêu vũ vào cuối tuần này không?”
18.
Khi bước xuống xe trong trạng thái lơ mơ, tôi tự nhủ không được nghĩ nhiều, buổi khiêu vũ Đội trưởng nói chắc chỉ là một bữa tiệc lớn có nhiều người tham gia thôi.
Đây chắc chỉ là lời mời ngẫu hứng khi anh chợt nhớ đến tôi.
Tôi kéo váy về nhà.
Chưa kịp nắm tay nắm cửa thì cánh cửa đã mở từ bên trong.
Cha nuôi tôi vừa nheo mắt cười ngốc nghếch với tôi thì đột nhiên đờ người ra, đồng tử co lại như bị ánh sáng chói lóa chiếu vào.
Ông nhìn tôi trong bộ váy đen, cổ đeo chuỗi ngọc rồi đột nhiên lấy tay che mặt.
“Sao thế?” Tôi gãi đầu, dù đã kể hết đầu đuôi ở bệ/nh viện cho cha nuôi và bảo ông đừng lo nhưng xem ra ông lại đợi tôi rất lâu.
Tôi thở dài, tùy tiện gỡ mảnh kim tuyến dính trên lưng ông: “Không nghỉ ngơi à?”