Ngày trước, bà nội cũng từng chê bai mẹ như vậy, nói mẹ là tiểu thư khuê các, chẳng biết làm việc nhà gì cả.
Lý Tầm cũng chẳng buồn nói vài lời tốt đẹp giúp mẹ.
Thuở nhỏ, tôi thường cùng mẹ tất bật trong bếp.
Lý Tầm đắm chìm trong công việc ở phòng sách, bà nội ngồi xem tivi ở phòng khách.
Tôi tưởng tính cách lạnh lùng của bố là bẩm sinh.
Nhưng giờ nhìn lại, hóa ra ông ấy cũng biết thương người.
Chỉ là người ông ấy thương, chưa bao giờ là mẹ.
Giờ đây nhà cửa tan hoang.
Lý Tầm mới chợt nhớ đến Ôn Ninh, muốn bà ấy làm cầu nối.
Hàn gắn mối qu/an h/ệ giữa Khương Tuyết và bà nội.
Thế nhưng mấy ngày nay mẹ không về nhà, ông ấy hoàn toàn mất dấu.
Tôi về nhà thu dọn đồ đạc, Khương Tuyết đang bưng bát, đuổi theo Khương An An đút canh.
"Sao con bé này không biết điều vậy, mẹ đặc biệt hầm canh cho con, còn bỏ thêm mấy loại th/uốc bổ nữa."
Thấy tôi, Khương Tuyết cười gượng gạo, nói nhỏ nhẹ: "D/ao Dao về rồi hả? Ôi, đều tại dì, canh chẳng còn bao nhiêu."
"Còn chút đáy nồi, dì múc cho cháu một bát nhé?"
Tôi lắc đầu, liếc mắt thấy Lý Tầm từ trên lầu đi xuống.
"Cảm ơn dì, cháu không uống nữa đâu, tối nay mẹ cháu sẽ dẫn cháu ra ngoài ăn."
Lý Tầm râu ria xồm xoàm, mắt đỏ ngầu.
Nghe vậy, lần đầu tiên ông phớt lờ Khương Tuyết, bước đến trước mặt tôi hỏi gấp gáp: "D/ao Dao, con có biết mấy ngày nay mẹ con đi đâu không?"
Tôi nghiêng đầu nhìn ông: "Mấy ngày nay mẹ không ở công ty sao?"
Lý Tầm thở dài, giọng trầm xuống: "Mẹ con không ở công ty."
"Con nói mẹ con sẽ dẫn con đi ăn? Hai người đi đâu? Bố đưa đi nhé?"
Khương Tuyết ôm Khương An An đứng nhìn một lúc lâu, bất giác thở dài: "Hóa ra Ôn Ninh đang tránh mặt tôi, thôi, tôi vẫn nên dẫn An An ra ngoài ở vậy."
Bà ta nói đi nói lại việc ra ngoài ở không dưới ba lần, nhưng lần nào cũng bị Lý Tầm ngăn lại.
Thế mà lần này, Lý Tầm lại gật đầu, mệt mỏi nói:
"Vậy cũng được, anh sẽ thuê nhà giúp em, hai mẹ con em ở vừa vặn."
Lần này, đến lượt Khương Tuyết sững sờ.
Bà ta vốn chỉ nói cho có, không ngờ Lý Tầm lại nghiêm túc nhanh đến vậy.
Mấy ngày nay ra đường có tài xế, về nhà có người giúp việc, m/ua sắm có Lý Tầm, bà ta cũng sống cuộc đời bà hoàng.
"Sao tiện thế..." Khương Tuyết ấp úng: "Tiêu tiền của anh..."
"Không sao," Lý Tầm an ủi: "Chút tiền nhỏ này anh còn có."
Nhìn thấy mặt Khương Tuyết từ đỏ chuyển trắng.
Lý Tầm lại hỏi tôi: "D/ao Dao, tối nay cả nhà mình cùng ra ngoài ăn nhé?"
Tôi lắc đầu.
"Không được ạ."
Lý Tầm hơi sững lại.
Tôi lại cười: "Tối nay, mẹ đã có hẹn rồi."
7
Băng qua khu vườn đầy đình tạ thủy tạ.
Tôi được dẫn vào phòng riêng.
Nhà hàng mẹ chọn là loại hình tư nhân chỉ dành cho thành viên đặt trước.
Vừa mở cửa, đã nghe thấy tiếng cười của mẹ.
Bên cạnh bà, ngồi một người đàn ông.
Không mang vẻ lạnh lùng u uất như Lý Tầm, trái lại tỏa ra vẻ ôn nhu phong nhã.
"D/ao Dao xem thực đơn muốn ăn gì nào?"
Tạ Thời Kiểm cười hướng về phía tôi chào hỏi.
"Chú Tạ." Tôi gật đầu chào ông.
Tạ Thời Kiểm là sư huynh của mẹ, hồi nhỏ tôi từng gặp ông vài lần trong tiệc sinh nhật.
Bao năm không gặp, thời gian dường như chẳng để lại dấu vết trên người ông.
Ông mặc áo sơ mi xanh nhạt, đôi mắt cười ẩn sau cặp kính gọng vàng.
"Không cần đâu ạ, mẹ gọi món mẹ thích là được rồi." Tôi ngồi sát vào mẹ, cười tủm tỉm: "Con không kén ăn."
Tạ Thời Kiểm nghe vậy bật cười.
Mẹ thấy thế, xoa xoa đỉnh đầu tôi: "Sao không để mẹ đón con?"
"Con không muốn thấy bố và Khương Tuyết, không cần phải về."
Tôi lại cười ranh mãnh với bà: "Vả lại, con về muộn là vì đang giúp Khương An An chuyển nhà."
Mẹ ngẩn người: "Chuyển nhà?"
Lúc này tôi mới kể lại đầu đuôi cho bà nghe.
Trong phòng riêng yên tĩnh, Tạ Thời Kiểm ngồi nghe chúng tôi trò chuyện, không nói lời nào.
Mẹ bỗng cười lên: "Lý Tầm định đuổi họ đi à?"
Tôi gật đầu.
Tối hôm đó lúc tôi ra khỏi nhà, trời đã bắt đầu mưa.
Khương Tuyết và Khương An An lê mấy vali lớn nấn ná bên ngoài, hy vọng nghe được lời giữ lại của Lý Tầm.
Thế nhưng Lý Tầm lại bận rộn lái xe đưa tôi đi gặp mẹ.
Bất đắc dĩ, hai mẹ con bà ta chỉ biết chống ô lếch thếch bước đi trong mưa.
Ngoài cửa sổ, hạt mưa lâm thâm dần trở nên nặng hạt, biến thành trận mưa như trút nước.
Món ăn được bày trong những chiếc đĩa tinh xảo, Tạ Thời Kiểm múc cho mẹ một bát canh nóng.
Mẹ đang bận gắp thức ăn cho tôi, chợt nhớ ra.
"Vậy bố con đưa con xong về rồi à?"
Tôi không hề vội, ăn xong miếng cơm mới chợt nhớ ra.
"Không ạ, hình như bố vẫn đang đợi ở ngoài."
Đúng lúc, nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào.
"Cô Ôn, có một vị khách họ Lý đang đợi cô ở ngoài nhà hàng."
Tạ Thời Kiểm nghe vậy nhưng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười cúi đầu.
Mẹ nhướng mày: "Bố con vẫn đợi ở ngoài à?"
Hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp trên mái hiên, âm thanh ầm ĩ lập tức bao trùm nhà hàng trong lớp sương mưa.
Mẹ hỏi vu vơ: "Bố con ăn cơm chưa?"
Tôi lắc đầu: "Chưa ạ."
Tính từ lúc tôi vào nhà hàng đã qua một tiếng đồng hồ.
Nghĩa là Lý Tầm đã đứng trong mưa suốt một tiếng.
Mẹ không bóc mẽ trò nhỏ của tôi.
Trái lại chỉ cười hờ hững.
"Thôi, anh ta đã kiên nhẫn đến thế."
"Vậy cứ để anh ta tiếp tục đợi đi."
8
Khi cùng mẹ bước ra khỏi nhà hàng, mưa đã tạnh.
Lý Tầm cứ thế chống ô đứng bên xe, mưa xối xả làm ướt sũng một bên vai ông.
Nghe thấy tiếng cười nói của tôi và mẹ, Lý Tầm vội bước lên phía trước.
Nhưng lại nhìn thấy Tạ Thời Kiểm giương ô mở cửa xe cho mẹ.
"Ôn Ninh——"
Lý Tầm đuổi theo, hai mắt đỏ ngầu.
"Ôn Ninh, mấy ngày nay em đều ở bên anh ta?"
"Em thà ăn cơm với anh ta còn hơn là về nhà sao!"
Câu cuối cùng gần như là gầm lên.
Tạ Thời Kiểm và Ôn Ninh nhìn nhau, cả hai đều thở dài bất lực.
Hành động của họ trong mắt Lý Tầm không khác gì khiêu khích.
Lý Tầm gi/ật mạnh lấy tay mẹ, gi/ận dữ hét lên: "Anh đứng trong mưa đợi em ba tiếng đồng hồ! Trọn vẹn ba tiếng!"