Xoẹt một tiếng, điện thoại đ/ập mạnh xuống bề mặt bồn rửa bóng loáng.
Họ... đã biết từ lâu?
Vậy ra, những tin nhắn đồng bộ trong đêm mưa bão, những ánh nhìn đầy ẩn ý, những lần thăm dò và tiếp cận khéo léo... tất cả đều không phải trùng hợp, cũng chẳng phải do tôi đa nghi!
Chính là họ!
Ngay từ đầu họ đã rõ mồn một!
Nhìn tôi như một diễn viên tồi, giãy giụa thảm hại trong tấm lưới do họ giăng sẵn!
Cơn choáng váng, nỗi phẫn nộ vì bị lừa dối, cùng sự x/ấu hổ tột độ ập đến nhấn chìm tôi.
Tôi chống tay vào bức tường gạch lạnh ngắt, cố gượng đỡ thân hình đang mềm nhũn.
Toang rồi.
Thật sự toang đến nơi rồi.
Lá bài tẩy bị lật tẩy hoàn toàn, đến mảnh vải che thân cuối cùng cũng bị chính chị gái x/é toạc.
Tôi như kẻ tử tù chờ án, mặt mày thất thần, từng bước lê nặng nề ra khỏi cửa nhà vệ sinh nữ.
Và rồi, tôi bị chặn lại.
Năm bóng người cao lớn chắn kín lối ra.
Tần Lệ, Thẩm Thanh Huyền, Cố Diễn Chi, Triệu Phong, Tô Mộc.
Họ lại... yên lặng chờ sẵn ở đây.
Đâu còn vẻ mặt kinh ngạc như lúc trong hành lang nữa?
Thay vào đó là ánh mắt thấu hiểu, chứa đầy những cảm xúc phức tạp (bỡn cợt, bất đắc dĩ, nuông chiều, áp đảo, dịu dàng) đang dán ch/ặt vào tôi!
Da đầu tôi dựng đứng, bản năng thụt lùi thì bị Triệu Phong - người gần nhất - túm lấy cổ tay.
"Chạy? Định chạy đi đâu nữa?"
Giọng anh ta vẫn gắt gỏng, nhưng ngọn lửa trong mắt giờ đã khác - không còn là gi/ận dữ mà là thứ ánh sáng nóng bỏng, quyết đoán.
"Lâm Thầm! Mày đúng là gh/ê thật đấy! Lừa cả năm bọn tao?!"
"Em... em không..."
Tôi yếu ớt chối bỏ, giọng nói nhỏ như muỗi vo ve.
"Không?"
Cố Diễn Chi liếc nhìn chiếc váy Lolita trên người tôi đầy chê bai, nhưng ánh mắt vẫn khóa ch/ặt gương mặt tôi.
"Dùng ảnh giả, giả gái, nhận chuyển khoản, gọi anh... Lâm Thầm, chứng cứ rành rành, còn định chối?"
Thẩm Thanh Huyền đẩy gọng kính, bình tĩnh tổng kết:
"Về mặt pháp lý và đạo đức, hành vi của em cấu thành l/ừa đ/ảo. Nhưng xét góc độ tình cảm, năm chúng tôi đã đầu tư cảm xúc thật sự dựa trên sự lừa dối đó. Vì vậy, em cần chịu trách nhiệm."
Chịu trách nhiệm?
Trách nhiệm gì?
Tôi phải làm sao?
Đầu óc tôi trống rỗng.
Đúng lúc ấy, Tô Mộc thở dài dịu dàng, bước tới nhẹ nhàng gỡ tay Triệu Phong rồi nắm lấy cổ tay tôi.
Đầu ngón tay anh ấm áp nhưng lực kéo thì cương quyết.
"Thìn Thìn..."
Giọng anh vẫn mê hoặc khiến người ta mềm nhũn, nhưng giờ đây mang theo sự nghiêm túc chưa từng có.
"Đến nước này rồi, đừng chối nữa. Những lời chúc ngủ ngon, những nỗi nhớ, những cơn gh/en... đều là thật. Dành cho em."
Mặt tôi đỏ bừng, tim đ/ập nhanh đến nghẹt thở.
Tần Lệ cuối cùng lên tiếng, ngắn gọn nhưng đanh thép, đôi mắt đen hút nhìn thẳng:
"Tôi đã quyết định rồi. Em tự liệu đi."
"Không... em... các anh..."
Tôi lắp bắp, nhìn hết người này đến người khác, cảm giác như sắp tan chảy trước ánh mắt đầy tình cảm và áp lực không giấu giếm của họ.
"Các anh không thể thế này... sai hết rồi... Em là con trai! Chúng ta đều là con trai! Với lại là năm người! Thật vô lý!"
"Vô lý?"
Triệu Phong cười khẩy, đột ngột áp sát đến mức mũi gần chạm mũi tôi, hơi thở nóng hổi phả vào mặt.
"Tao thấy kí/ch th/ích đấy! Ai quy định phải chọn một? Hả?"
Cố Diễn Chi khịt mũi:
"Dù gu thẩm mỹ và cách ăn mặc của em vẫn cần cải thiện khẩn cấp, nhưng... tôi có thể tạm chấp nhận và đảm nhận việc chỉnh sửa sau này."
Thẩm Thanh Huyền bình thản bổ sung:
"Xét về tâm lý xã hội và qu/an h/ệ nhóm, mô hình tình cảm phi truyền thống dù có thách thức nhưng không phải không có tiền lệ. Chúng ta có thể thử thiết lập quy tắc mới."
Tô Mộc nhẹ nhàng bóp nhẹ cổ tay tôi, cười như yêu tinh quyến rũ:
"Thìn Thìn, em xem, mọi người đều rất thành ý. Nếu em không chịu trách nhiệm..."
Anh ngừng lại, hạ giọng vừa đủ để lộ chút tủi thân đan xen đe dọa.
"Năm chúng anh có lẽ sẽ buồn đến ch*t mất."
"Đúng! Buồn thì phải có người ch*t thôi!"
Triệu Phong lập tức hùa theo, trợn mắt dữ tợn nhìn tôi nhưng tai đỏ ửng.
Tần Lệ không nói gì, chỉ ánh mắt đã thể hiện rõ sự "đồng ý".
Tôi nhìn năm người đàn ông phong cách khác biệt nhưng đều xuất chúng này vây quanh mình, dùng cách gần như l/ưu m/a/nh để ép tôi "chịu trách nhiệm" cho tình huống phi lý.
Sợ không?
Vẫn có.
X/ấu hổ không?
Sắp tràn rồi.
Thấy vô lý không?
Đây đúng là chuyện tào lao đến mức không thể tào lao hơn!
Nhưng...
Tận sâu thẳm, lại có một cảm xúc đáng x/ấu hổ, không kiểm soát được - một sự rung động thầm kín, thậm chí pha chút phấn khích khó tả.
Họ... nghiêm túc.
Từ online đến offline, từ mạng ảo đến đời thực, họ dồn tâm huyết dệt nên tấm lưới vừa ngọt ngào vừa áp đảo, rốt cuộc... để bắt lấy chính tôi.
Tôi hít sâu, cảm giác gương mặt nóng như có thể rán trứng.
Giọng nói r/un r/ẩy như muỗi vo ve, mang theo sự đầu hàng và chút... mong đợi mà chính tôi cũng không nhận ra?
"Các... các anh... đúng là l/ưu m/a/nh..."
Tô Mộc cười, Triệu Phong nhếch mép, Cố Diễn Chi nhướng mày, Thẩm Thanh Huyền lóe lên ánh sáng qua mắt kính, khóe miệng Tần Lệ dường như khẽ cong.
Năm người, năm biểu cảm, nhưng cùng truyền tải một thông điệp - L/ưu m/a/nh đấy, làm gì được?
"Vậy nên..."
Tô Mộc dịu dàng chỉnh lại chiếc nơ bị lệch trên tóc giả của tôi, đầu ngón tay lướt qua má.
"Chịu trách nhiệm chứ? Thìn Thìn?"
Tôi nhìn họ, trái tim đ/ập thình thịch như muốn phá lồng ng/ực.
Cuối cùng, tôi buông xuôi, chậm rãi gật đầu.
Ngay lập tức, tôi như chìm nghỉm trong năm luồng khí thế ào tới.
Triệu Phong cười đắc chí, Cố Diễn Chi lấy điện thoại lập kế hoạch "cải tạo", Thẩm Thanh Huyền bắt đầu đọc thầm "quy tắc qu/an h/ệ phi truyền thống".