Hồ Quế Hoa đã giở trò tính toán ngay trước mặt tôi, thế mà Triệu Minh Đức vẫn im lặng không nói gì.
Hồ Nhị Quý cũng lên tiếng: "Mẹ cháu nói đúng đấy, con người ta lá rụng về cội, dù ở thành phố có sang trọng thế nào, sau này ch*t đi vẫn phải nhờ dân làng khiêng lên núi."
"Bảo vợ cháu b/án nhà đi, còn chiếc xe này để bác m/ua lại, bác trả 80 triệu."
Mấy người dì trong làng cũng cho họ nói có lý, rốt cuộc cô gái mồ côi ở thành phố lớn khó khăn lắm, chi bằng b/án nhà về quê sống cho yên ổn.
Triệu Minh Đức vừa định nói thì đã bị mấy người ngắt lời.
"Minh Đức, nghe anh và bác đi, bọn anh không hại cháu đâu." Triệu Minh Phú nhấp ngụm trà, giơ ngón tay út đã bị máy c/ắt c/ụt lên.
"Hồi đó anh đi làm thuê nuôi cháu ăn học, mất cả ngón tay, lại thêm chấn thương cột sống. Sau này không làm nặng được, nếu cháu theo con kia lên thành phố thì ai chăm sóc bố mẹ đây?"
"Bảo nó b/án nhà đi, gửi tiền cho mẹ giữ, cả nhà sẽ đối xử tốt với nó. Cháu trai nhà mình sau này sẽ phụng dưỡng hai bác! Vợ anh còn trẻ, đẻ thêm mươi đứa nữa cũng được, lúc ấy cả đại gia đình ta sống trong làng này cũng thể diện lắm."
"Con gái thì dù giàu có mấy cũng phải dựa vào đàn ông chúng ta mà sống thôi."
Hồ Nhị Quý cũng phụ họa, đảo mắt liếc nhìn: "Anh cháu nói chuẩn! Biệt thự của nó ở Hàng Châu b/án được bao nhiêu?"
Cả đám háo hức nhìn Triệu Minh Đức, phần lớn chưa từng đến Hàng Châu nên không biết giá nhà đất nơi đó.
Triệu Minh Đức bặm môi: "Khoảng 80 triệu tệ."
Nhìn căn nhà gỗ ọp ẹp của mình, hắn thở dài. Đúng vậy, trong làng hắn còn chẳng có nhà, chắc chắn sẽ bị dân làng chê cười.
"80 triệu?!"
Mọi người kinh ngạc hít một hơi, con số này với họ như trên trời rơi xuống.
Anh họ Hồ kích động: "Bảo nó b/án ngay đi! Nhà để đó chỉ để ở thôi, m/ua cái 1-2 triệu là đủ, tiền còn lại gửi ngân hàng, lãi mỗi tháng cũng 10 triệu đấy!"
Hồ Quế Hoa nắm ch/ặt vạt áo, r/un r/ẩy vì phấn khích: "Thật sao?!"
Anh họ Hồ thứ hai tiếp lời: "Đúng đấy dì ơi, tiền lãi này đủ nuôi cả làng chúng ta cả đời!"
Cả nhà xôn xao bàn tán, đã lên kế hoạch chi tiêu số tiền này.
"Dì ơi, nếu b/án được nhà thì cho cháu v/ay 5 triệu nhé, cháu muốn xây biệt thự với m/ua xe Range Rover."
"Dì cho cháu v/ay 3 triệu thôi, cháu định m/ua Porsche Cayenne."
...
Hồ Quế Hoa nhìn hai cháu trai cười nhe hàm răng vàng: "Được cả!"
"Cho tôi v/ay ít nhé." Người dì trước giờ im lặng bỗng nhiệt tình: "Vẫn là Minh Đức nhà ta giỏi giang, đại học quả không uổng."
Mấy người dì trong làng nghe không nổi, vì gh/en tị đến mức không biết nói gì.
Họ gượng cười: "Nhà các chị nói chuyện đi, tụi em về nấu cơm trước."
Vừa đi khỏi, họ đã quay mặt lại tỏ vẻ gh/en gh/ét.
"Đại học duy nhất trong làng quả là lợi hại."
"Nhà con bé đó không cha mẹ, tiền đều thành của họ Triệu cả rồi."
"Đúng đấy, lại không đẻ con, sau này tiền đều mang họ Triệu."
"Sao mình không gặp may thế nhỉ."
"Toàn tại đẻ toàn đồ bỏ đi thôi!"
...
Hồ Quế Hoa nhìn bóng lưng họ, cười nhe răng vàng: "Mấy con này trước nay coi thường ta, giờ để chúng nó gh/en tị đi!"
"Minh Đức, cháu thuyết phục con bé đi, nhà thật sự nên b/án, đó là cả gia tài lớn lắm, đổi lấy mỗi căn nhà thì phí quá."
"Đúng đấy, số tiền này đủ nuôi cả nhà cả đời, nó là vợ cháu thì phải dựa vào cháu, chắc chắn nghe lời cháu thôi."
Mọi người thi nhau nói, Triệu Minh Đức cũng dần xiêu lòng.
Hắn là sinh viên đại học duy nhất của làng Triệu, bạn tiểu học, trung học cơ sở rồi phổ thông đều đã lập gia đình, chỉ còn mỗi hắn.
Cưới vợ hai đã đủ bị chê cười, nếu còn đưa 88 triệu sính lễ thì sau này về làng, mặt mũi nào mà ngẩng cao đầu.
Vào nhà thờ họ tế tổ, tổ tiên cũng chê bai cho xem.
Nhưng nếu Tiểu Trân mang theo 80 triệu về làm vợ hắn, dân làng chắc chắn sẽ không dám chê cười mà còn phải nịnh bợ hắn.
Hắn bỏ ra chút tiền tu sửa nhà thờ họ, đời sau có khi còn làm trưởng tộc được.
Hắn động lòng...
Lá rụng về cội, làng quê mới là gốc rễ của hắn.
"Lát nữa cháu sẽ nói với nó."
"Phải đăng ký kết hôn trước đã!" Anh họ Hồ thì thào: "Tốt nhất là bảo nó đẻ cho cháu đứa con, quyền thừa kế sẽ thuộc về con cháu, dù nó không đồng ý cháu vẫn được chia nửa tài sản!"
"Đúng rồi, nghe nói đàn bà thành phố ranh mãnh lắm, phải đề phòng đấy."
"Đợi khi gạo đã thành cơm, nó không theo cháu cũng không được! Lúc ấy tiền bạc đều thành của cháu cả."
Mấy người bàn bạc phân chia tài sản của tôi như đã vào túi.
Còn tôi trong bếp nhóm lửa, nghe rõ mồn một những lời bàn tán bên ngoài. Dù họ nói khẽ nhưng gió thổi về hướng này nên tôi nghe được không ít.
Chị dâu hắn không để ý tôi, mà bắt đầu hầm gà.
Trong không khí này, chị ta công khai lấy ra hai cục pin, bóc vỏ rồi lấy than đen bên trong.
Đó là mangan dioxit?!
Chị ta ném vào nồi, nước dùng gà trắng bỗng biến thành canh gà á/c.
"Chị làm gì thế...?" Tôi nhíu mày, không ngại người khác nhìn thấy sao?
Giọng chị ta bình thản: "Mẹ chồng bảo tôi nấu canh gà á/c cho cô đấy."
"Chị có biết thứ màu đen trong pin là gì không?"
"Mangan dioxit và than chì."
"Vậy chị có biết mangan dioxit..." có thể khiến người ta đần độn.
Tôi chưa nói hết câu, chị ta đã lên tiếng: "Biết chứ."
Chị ta nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng vẫn điềm tĩnh: "Ngày đầu về nhà này, tôi cũng uống qua."
"Lúc ở cữ, tôi uống nửa tháng."
Tôi ngạc nhiên: "Nhưng trông chị vẫn bình thường mà."
Thứ này chỉ cần uống vài lần là đủ khiến người ta ngớ ngẩn.
Nên nhiều phụ nữ bị b/ắt c/óc thường bị dùng cách này để không thể phản kháng.