Rõ ràng là cô ấy ngại ngùng, nhưng cứ đổ tại tôi kiêu ngạo.
Không thì lại bảo, một gia đình không thể thiếu một chú chó.
Nhưng một gia đình cũng chẳng thiếu những bí mật.
Lý Tuyết nói cô ấy cũng có bí mật.
"Lão Vương không muốn tôi sinh thêm con, bảo lần đẻ Tiểu Lệ khó sinh quá khổ sở. Nhưng tôi muốn có đứa con mang dòng m/áu của anh ấy."
"Đàn ông mà, ai chẳng muốn có con ruột? Anh ấy thương tôi, tôi cũng thương anh ấy."
"Nếu thành công, tôi sẽ thưởng thêm thức ăn cho cậu."
04
Miệng chó không thể nhả ngà voi.
Miệng chó cũng chẳng nói được tiếng người.
Những bí mật của họ đều liên quan đến nhau, thế mà tôi chẳng thể thốt nên lời.
Vương Chí Trung vẫn như mọi khi dắt tôi đi dạo.
Giờ anh ấy ít khi tâm sự những bí mật với tôi rồi.
Có lẽ vì lặp đi lặp lại nhiều quá, tự anh cũng thấy mệt.
Nhưng dường như anh ấy ngày càng khó dắt tôi đi dạo.
Thực ra tôi muốn nói từ lâu, chân tôi bị thương nên chẳng thích đi dạo như mấy con chó khác.
Ấy vậy mà anh không chỉ dắt tôi đi dạo, còn đưa tôi đi khám bác sĩ.
Anh ấy đến gặp bác sĩ cho người, nhưng lại nói dối Lý Tuyết là đi khám thú y.
Anh dùng đủ thứ lý do linh tinh.
Ví dụ như, khi dắt tôi đi đến kiệt sức, anh ôm tôi chạy vội ra cửa: "Shǎ qiú trông uể oải quá, tôi đưa nó đi bệ/nh viện kiểm tra".
Dù gh/ét anh lấy tôi làm cái cớ nói dối.
Nhưng không thể phủ nhận anh đối xử tốt với tôi.
Ngay cả khi vào viện.
Anh cũng tìm chỗ an toàn để tôi nghỉ ngơi.
Anh thường xuất hiện trước mặt tôi với khuôn mặt tái nhợt, rồi khen: "Cậu ngoan lắm, chẳng hề quậy phá. Hôm nay tôi hóa trị khá thành công, đây là bí mật của chúng ta nhé!"
Thực lòng tôi chẳng muốn giữ bí mật.
Tôi muốn anh sống trăm tuổi.
Mỗi lần thay chủ, tôi suýt ch*t một lần.
Tôi không muốn đổi chủ nữa đâu.
Hôm nay anh ấy yếu hẳn, ngồi trên xe bus ôm tôi trong lòng.
Tôi ngoan ngoãn co tròn, không chạm vào bất kỳ chỗ ngồi nào.
Bỗng dưng tôi nhớ về hai người chủ trước.
Người chủ đầu tiên nhặt được tôi khi tôi còn là chó con.
Nhưng anh ta quá nghèo.
Lần đầu tiên trong đời tôi được ăn bánh kem.
Là vào ngày cuối cùng của đời anh.
Chiếc bánh hôm ấy đắng nghét, tôi chẳng thích chút nào.
Người chủ thứ hai là cô bé ngoan hiền.
Cô ấy thích chó nên lén đưa tôi về nhà giấu trong thùng giấy.
Giấy không gói được lửa.
Chưa đầy hai ngày đã bị mẹ cô phát hiện.
Bà ta vứt bỏ tôi những bảy lần.
Ký ức chưa kịp khép lại thì xe bus đã tới trạm.
Vương Chí Trung vỗ đầu tôi: "Lại phải mượn cậu làm cái cớ rồi".
Anh viện lý do: "Con Shǎ qiú này chạy như bay, gi/ật đ/ứt xích rồi phóng mất. Tôi đuổi mấy phố mới bắt được nó về. Vì thế mới về muộn."
Thì đấy.
Không phải con người nào cũng giỏi nói dối.
Màn kịch lộ liễu.
Tiểu Mỹ từng nói: "Có người nói dối, nhưng vẫn là người tốt".
Tôi chẳng hiểu.
Cô ấy lại bảo: "Quả nhiên là Shǎ qiú ngốc nghếch, nói cậu cũng không hiểu".
Giờ tôi dường như đã hiểu.
Chẳng bao lâu sau, tôi gặp phải tay nói dối sành sỏi.
Chưa kịp chứng kiến cái ch*t của Vương Chí Trung, tôi đã suýt mất mạng.
05
Vương Chí Trung vừa chữa bệ/nh vừa đi làm.
Chẳng mấy chốc g/ầy đi trông thấy.
Lý Tuyết xót xa, đành nghĩ cách nấu đủ món ngon.
Mỗi lần tôi loanh quanh dưới bàn, sốt ruột quay vòng, họ chỉ vào bát của tôi: "Đồ ăn của cậu ở kia kìa".
Tôi phản đối!
Tôi là chó ta!
Tôi muốn ăn cơm thịt!
May mà Lý Tiểu Lệ lén đút cho tôi hai khúc xươ/ng gà.
Cô bé này liếm xươ/ng sạch bóng, chẳng còn tí thịt nào.
Thỉnh thoảng tôi tự ra ngoài, vì họ biết tôi sẽ tự về đúng giờ.
Hôm đó vừa bước xuống cầu thang.
Chợt tối sầm mặt mũi.
Tỉnh dậy đã thấy mình trong chiếc lồng chật hẹp.
Mấy con chó bên cạnh chắc chẳng đ/á/nh răng bao giờ, dính sát người tôi, hôi thối vô cùng.
"Ê, bọn mình đang đi đâu thế?"
Bọn chó chen chúc không cựa quậy được, trong lồng hôi hám, dù trời mát nhưng vẫn ngột ngạt.
"Đi đâu? Ha. Vào bàn ăn của con người đấy."
Bàn ăn người tôi từng lên vài lần, Lý Tiểu Lệ bế tôi lên còn đưa thịt cho tôi ăn.
"Chúng ta sắp ch*t hả?" Dù không hiểu nhưng tôi cũng đoán ra, "Sao cậu biết là đi vào bàn ăn?"
Con chó hôi răng ủ rũ: "Bố tớ bị bắt rồi, chó khác đến báo, mẹ tớ bảo tớ ở nhà rồi đuổi theo. Bà ấy bảo đó là lò mổ".
Tôi lo lắng hỏi: "Thế bố cậu c/ứu được không?"
Nó lắc đầu: "C/ứu cái gì, cả mẹ và bố tớ đều không trở ra".
Giọng nó bình thản.
Nhưng nó đã đái ra quần rồi.
Trong lồng càng thêm hôi hám.
Bỗng chiếc lồng rung lên, lúc này tôi mới sợ hãi.
Tôi gào thét hết cỡ.
Con chó hôi răng đã sợ cứng đờ, khuyên tôi: "Vô ích thôi, lò mổ gần đây lắm, ch*t chắc rồi".
Tôi cố nhìn qua khe lồng.
Nó cười nhạo: "Gì nữa, lẽ nào có người đến c/ứu? Đừng mơ, nếu được thế bố mẹ tớ đã không ch*t..."
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Vương Chí Trung hiện ra như siêu anh hùng trong phim hoạt hình mà Tiểu Lệ thích.
Xe đột ngột dừng lại.
Vương Chí Trung hét: "Trả chó cho tôi, tôi đã báo cảnh sát rồi".
Tôi đắc ý nói với con chó hôi răng: "Thấy chưa, vẫn có người đến c/ứu tớ mà".
Con chó kích động quên mất mình là chó: "Gi*t! Gi*t lũ tr/ộm chó khốn nạn!"
Tôi chẳng thèm nhắc nó rằng con người đâu hiểu tiếng chó.
Và nó chắc không biết luật pháp.
Tôi thường xem chương trình pháp luật với Lý Tuyết nên hiểu: gi*t người phải đền mạng.
Nhưng tôi cũng hào hứng lắm.
Bởi nếu không ai đến c/ứu, gi*t chó chỉ khiến tôi hai năm sau đầu th/ai thành chó khác.
Chỉ tiếc một điều:
Có lẽ cả đời này, tôi đành cam tâm được gọi là Shǎ qiú vậy.
06
Trong lồng tôi không thấy được hành động dũng cảm của Vương Chí Trung.