Chồng ngoại tình, tôi muốn ly hôn, con gái lao mình xuống sông.

"Bố mẹ ly hôn rồi, nhà của con sẽ không còn nữa."

"Mẹ ơi, vì con mà không ly hôn được không?"

Tôi nuốt nước mắt đồng ý.

Sau đó, tôi bị chồng đ/á/nh đến thoi thóp, cố gắng báo cảnh sát.

Con bé gi/ật lấy điện thoại tôi.

"Bố có tiền án thì con không thể thi công chức được."

"Mẹ sắp ch*t rồi, nhưng con vẫn phải sống tốt mà!"

Với nỗi oan ức và bất bình khôn ng/uôi, tôi ch*t.

Mở mắt lần nữa, tôi trở về ngày con gái định nhảy sông.

1

"Trong cuộc hôn nhân, đứa trẻ là người tổn thương nhất. Bố mẹ ly hôn rồi, nhà của con sẽ không còn nữa."

"Mẹ ơi, không ly hôn được không?"

"Hãy vì con mà!"

Con gái đứng bên bờ sông, thân hình mỏng manh trong gió, tròng trành như sắp ngã.

Nhìn nó mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, gương mặt non nớt đầm đìa nước mắt, tôi chợt thấy mơ hồ.

Đây là đứa con do chính tay tôi nuôi dưỡng.

Tôi biết món nó thích ăn, nhớ kiểu quần áo nó hay mặc, thuộc lòng tất cả bạn bè của nó,

Nhưng tôi lại không biết,

Từ khi nào nó trở nên ích kỷ đến thế.

Người đi đường giải thích với cảnh sát c/ứu hộ:

"Chúng tôi đang đi dạo thì thấy cô bé đi về phía sông."

"Tội nghiệp quá, hình như bố mẹ nó định ly hôn, nó không chịu được."

Thẩm Sảnh Sảnh thấy đám đông ngày càng đông,

Nó khóc càng thảm thiết hơn.

"Con chỉ muốn có một mái nhà."

"Bố mẹ ly hôn rồi, bố sẽ có nhà mới, mẹ cũng sẽ tái hôn, còn con thì sao?"

"Tan học rồi con sẽ về đâu?"

Những người mềm lòng trong đám đông đã bắt đầu lau nước mắt.

"Con đã lớn thế này rồi, nên nghĩ cho con chứ, đừng bồng bột."

"Tội nghiệp đứa trẻ quá, con không mẹ như cỏ không rễ."

"Phải đấy, vì con cái, có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được."

Ngày xưa, trước những lời khuyên ấy,

Nhìn vẻ mặt tan nát của con gái,

Tôi nuốt nỗi oan ức, gật đầu trong nước mắt.

Con bé nhoẻn miệng cười.

"Mẹ ơi, con biết mẹ yêu con nhất mà."

Một chữ "yêu" trói tôi trên giàn lửa th/iêu.

Người ta bảo ngoại tình chỉ có không hoặc vô số lần.

Chẳng bao lâu, Thẩm Đại Cường còn tệ hơn trước.

Đêm Valentine, hắn thức trắng 'tăng ca', hôm sau về áo sơ mi còn in nguyên vết son đỏ.

Thỉnh thoảng tôi dùng xe của hắn,

Nhân viên rửa xe đỏ mặt chỉ chiếc quần l/ót ngắn hỏi tôi còn dùng không, nhưng đó đâu phải đồ của tôi.

Tôi đều giả vờ không thấy.

Tôi đắm chìm trong cảm giác hy sinh cao cả,

Nghĩ rằng chỉ cần con gái hạnh phúc là đủ.

Sau khi con gái thi đại học, nhân tình của Thẩm Đại Cường có th/ai.

Tôi nghĩ nó đã trưởng thành, không cần nhẫn nhục nữa.

Lần này tôi kiên quyết đòi ly hôn.

Thẩm Đại Cường s/ay rư/ợu, t/át tôi ngã dúi xuống đất.

Hắn đ/è lên ng/ười tôi, nện những quả đ/ấm như trời giáng vào đầu.

"Cô ta đẻ thì liên quan gì đến mày?"

"Mày không đẻ được con trai, muốn họ Thẩm ta tuyệt tự sao?"

Con gái về nhà lúc tôi nằm thoi thóp trên sàn.

"Sảnh Sảnh, gọi cảnh sát."

Tôi muốn con thú này phải đền mạng.

Tại sao hắn mặc chiếc áo tôi giặt, ăn cơm tôi nấu, lại có thể ra tay tàn đ/ộc thế?

Hắn là kẻ ngoại tình, là kẻ bạo hành, là hung thủ. Tôi ch*t cũng không để hắn yên.

Con bé quỳ sát đất, nắm tay tôi đầy xót thương, nước mắt rơi lã chã.

Tôi thúc giục nó báo cảnh sát,

Trong mơ hồ nghe tiếng con gái do dự:

"Con sắp tốt nghiệp rồi, bố có tiền án thì con thi công chức thế nào?"

"Mẹ sắp ch*t rồi, nhưng con vẫn phải sống tốt mà!"

...

2

"Vợ à."

Có lẽ thấy tôi im lặng lâu,

Thẩm Đại Cường tưởng tôi đang d/ao động.

Hắn kéo tay tôi, nói nhỏ: "Anh chỉ say thôi, chẳng biết mình làm gì cả."

"Vì con, em tha thứ cho anh lần này nhé."

Tôi nhìn Thẩm Sảnh Sảnh tội nghiệp bên sông và Thẩm Đại Cường giả vờ khiêm nhường,

Lòng trào dâng h/ận th/ù tận xươ/ng tủy.

Gh/ét bản thân ngày xưa nhu nhược, gh/ét đứa con ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mà bỏ qua hạnh phúc của mẹ,

Gh/ét Thẩm Đại Cường đã nhục mạ và hành hạ tôi.

Trời cho ta cơ hội hồi sinh lần nữa,

Nhất định phải tránh xa lũ người kéo chân này,

Sống sao cho vui thì sống.

Tôi nhẹ nhàng rũ tay Thẩm Đại Cường.

"Sảnh Sảnh, con 6 tuổi đã biết bơi, cấp 3 còn là đội trưởng đội bơi nghệ thuật của trường. Người biết bơi không thể tự ch*t đuối được."

"Cảnh sát c/ứu hộ đã tới, tính mạng con được đảm bảo rồi."

"Thân thể tóc da là do cha mẹ ban cho, mẹ rất mừng vì con biết trân quý mạng sống."

"Mẹ và bố chắc chắn sẽ ly hôn, con nghĩ xem theo ai đi."

Nói xong, bỏ ngoài tai ánh mắt dị nghị của mọi người,

Tôi quay lưng bước đi.

Vừa bước được một bước, Thẩm Đại Cường gọi gi/ật lại.

Giọng hắn đầy thất vọng, lẫn chút đe dọa.

"Phương Tình, sao em nhẫn tâm thế?"

"Đây là con gái chúng ta, em thực sự muốn ép nó ch*t sao?"

Thẩm Sảnh Sảnh nghe vậy khóc thét lên.

"Bố mẹ ly hôn là con ch*t luôn!"

Tôi bật cười, cố nén cơ thể run lên vì phẫn nộ.

"Thẩm Đại Cường, anh ngoại tình phá vỡ hôn nhân của chúng ta."

"Đừng có đổi trắng thay đen."

"Anh đã nói rồi, hôm nay anh say, không biết mình làm gì."

"Những lời này, để nói với quan tòa đi."

"Mẹ, đây là do mẹ ép con." Thẩm Sảnh Sảnh hét lên đầy quyết liệt rồi nhảy ùm xuống nước.

Năm giây sau, con bé được c/ứu lên.

Nhưng tôi chẳng buồn quan tâm nữa.

Nó sống thì tốt.

Ch*t cũng được.

3

Chưa về đến nhà,

Mẹ tôi đã gọi điện.

"Đại Cường bảo em đòi ly hôn, ép Sảnh Sảnh nhảy sông phải không? Làm mẹ kiểu gì thế?"

"Nó cũng nói với mẹ rồi, hình như phạm lỗi gì đó. Đàn ông con trai, ai chẳng thế, biết sửa là được."

"Em không còn trẻ nữa, ly hôn rồi đi đâu tìm được người như Đại Cường thông minh lại ki/ếm được tiền."

"Tất cả vì con cái, em không nhẫn được một chút sao?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm