“Rất tốt, cởi áo hoodie ra.”
Tôi hơi choáng váng, nhưng cơ thể đã vô thức hành động, kéo chiếc áo hoodie rộng thùng thình qua khỏi đầu.
Du Trầm có vẻ không hài lòng.
“Tiếp tục đi.”
Tôi cố gắng tìm ki/ếm dấu hiệu đùa giỡn trên gương mặt lạnh lùng muôn thuở của anh ta.
Tiếc là không có.
Tôi nhắm mắt cam chịu, cởi luôn chiếc áo phông, ngồi đó với thân trên trần trụi.
Đêm tháng Chín đã se lạnh, thật là buốt giá.
Cuối cùng Du Trầm cũng rời mắt khỏi chiếc máy tính bảng, đảo nhìn khắp người tôi.
Tôi không tự nhiên khom lưng lại.
“G/ầy quá.”
Anh ta nhận xét như đang đ/á/nh giá một sản phẩm không đạt yêu cầu.
“Tiền tao cho mày hàng tháng, mày đều m/ua cọ vẽ hết rồi à?”
“Em m/ua màn hình vẽ kỹ thuật số mới…”
“Ừm, để vẽ mấy thứ này.”
“Đứng dậy, đứng thẳng lên.”
Tôi còn chưa kịp hiểu thì Du Trầm đã đứng lên, tay thuận tiện dựng chiếc máy tính bảng trên bàn trà, màn hình hướng thẳng về phía tôi.
“Dạng chân ra, rộng bằng vai tao.”
Tôi cắn răng, miễn cưỡng làm theo.
Du Trầm bước ra phía sau lưng tôi.
“Bức linh mục và á/c q/uỷ của mày, cái đuôi q/uỷ quấn quanh chân linh mục…”
Bàn tay anh ta áp vào lưng tôi, từ từ trượt xuống, vượt qua đường eo, dừng lại ở vị trí xươ/ng c/ụt.
“Là dùng cái đuôi mọc từ đây à?”
“Đừng! Đừng sờ xuống nữa!”
Không ai biết, nguyên mẫu của vị linh mục chính là Du Trầm.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi thật sự sẽ không chịu nổi.
“Sao không được sờ?”
Anh ta bóp nhẹ.
“Cấu trúc bên trong này, thật sự rất đẹp, không phải sao.”
Đây là tình huống gì?
Lớp học thực hành giải phẫu cơ thể người sao?
“Anh còn chưa thấy qua! Sao biết bên trong em đẹp hay không!”
Nhân lúc Du Trầm sững sờ, tôi đẩy mạnh anh ta ra.
“Anh phạm luật rồi.”
“Phạm luật?”
Du Trầm khẽ cười.
“Ai là người trước tiên nói tao ba mươi tuổi vẫn còn trai tân? Ai là người trước tiên khiêu khích tao?”
“Giờ thì thấy tao phạm luật rồi à?”
“Muộn rồi.”
“Đm! Đồ già…”
Tôi bị đ/è lên sofa, tư thế quỳ gối c**** m*** trông chẳng khác nào nhân vật chính trong phim người lớn.
“Hắn còn cần có nước mắt ở khóe mắt, đúng không?”
Du Trầm đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
“Đét!”
Một cái t/át mạnh trúng mông.
Cả người tôi choáng váng.
Tiếp theo là vài cái nữa.
“Đét! Đét! Đét!”
Tôi không sợ đ/au, nhưng cảm giác x/ấu hổ còn kinh khủng hơn cả đ/au đớn.
Tôi chưa từng bị ai đ/á/nh đò/n bao giờ.
Bố mẹ mất sớm, chị gái lại cưng chiều, Du Trầm càng hiếm khi lớn tiếng với tôi.
“Khóc cho tao xem.”
Du Trầm đưa máy tính bảng đến trước mặt tôi.
“Sao? Nhìn vào tranh của mình mà khóc không nổi à?”
Tôi cắn môi, mặt đỏ bừng.
Đùa à? Một gã đàn ông gần hai mươi tuổi khóc vì bị đ/á/nh đò/n? Nếu lộ ra thì còn mặt mũi nào đến trường?
Du Trầm cũng không mong tôi thật sự khóc, chỉ ung dung tháo chiếc thắt lưng da.
Chuông báo động trong đầu tôi vang lên, tôi giãy giụa muốn trốn.
“Đừng động đậy.”
Anh ta dùng đầu gối đ/è lên eo sau, ghim ch/ặt tôi dưới chân.
Quần tôi bị kéo xuống, hơi lạnh luồn vào trong cạp quần.
Chiếc thắt lưng da trong tay Du Trầm trông nặng trịch.
Anh ta không dùng nó để trói tôi, chỉ dùng khóa kim loại áp vào vùng thắt lưng lộ ra ngoài, từ từ vạch một đường.
“Đừng dùng cái đó…”
Tay tôi nắm ch/ặt quần, gần như van xin, “Bẩn lắm.”
Tôi mắc chứng ám ảnh sạch sẽ khá nặng.
Dù Du Trầm là người tôi thầm thích, tôi vẫn không thể chấp nhận.
“Ồ?” Anh ta dừng tay, “Vậy mày nghĩ tao nên dùng gì?”
Tôi bất chợt nghĩ ngợi, buột miệng: “Dùng… dùng cà vạt! Anh không có nhiều lắm sao? Cà vạt Hermès, chắc chắn sạch sẽ hơn thắt lưng…”
Lời vừa thốt ra, tôi muốn cắn lưỡi mình.
Mình đang nói cái gì thế này?
Còn tự cung cấp đạo cụ cho anh ta nữa?
Du Trầm nhướng mày.
“Trong đầu mày suốt ngày nghĩ mấy thứ bẩn thỉu gì vậy?”
Tôi cứng họng, không nhúc nhích.
Rõ ràng là tôi hiểu nhầm.
Mình thật đáng ch*t…
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Áo hoodie và áo phông của tôi vẫn nằm trên sàn.
Còn tư thế của Du Trầm và tôi lúc này.
Nếu để người quen nhìn thấy, Tề Du hôm nay sẽ biểu diễn màn xoáy lên trời tại chỗ.
“Ai thế…
Tôi hỏi khẽ bằng hơi thở.
Du Trầm cũng thong thả đáp.
“Có thể là cô lao công quên đồ.”
“Vớ vẩn! Cô Lý có chìa khóa!”
Tôi cuống quýt ngồi dậy, vơ vội chiếc hoodie trên sàn khoác vào người.
“Anh nghĩ cách gì đi chứ!”
Du Trầm thắt lại thắt lưng, chỉnh lại áo sơ mi, trở lại vẻ ngoài chỉnh tề.
Anh ta bước đến cửa, nhìn qua màn hình kiểm soát rồi đột nhiên biến sắc.
Tôi len lén đến cửa, liếc nhìn.
Là một phụ nữ.
Một người phụ nữ ăn mặc tinh tế, trông dịu dàng và tri thức, trên tay cầm giỏ trái cây trông rất đắt tiền.
Tôi nhận ra cô ta.
Trần An An, đối tượng xem mắt mà mẹ Du Trầm sắp đặt, một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối.
Du Trầm mở cửa, nghiêng người mời cô ta vào.
“Sao em đến đây?”
Tôi khó tin nổi Du Trầm lại cho người khác vào nhà chúng tôi.
“A Trầm, em đi ngang qua nên ghé thăm anh.”
Ánh mắt Trần An An liếc quanh hành lang, tự nhiên dừng lại ở đôi giày thể thao tôi vứt bừa bãi cạnh tủ giày.
Đó là đôi giày phiên bản giới hạn, còn mới tinh.
Du Trầm m/ua cho tôi.
“Nhà có khách à?”
“Ừ, cháu trai tôi.”
Du Trầm nói dối không đổi sắc.
Cháu trai cái con khỉ! Tôi nào có cậu nào đâu?
Tôi túm lấy chiếc quần vừa mặc, lăn lộn chui vào phòng mình, ngay cả dép cũng rơi mất một chiếc.
Du Trầm khẽ cười.
“Đứa nhỏ nhút nhát. Đừng để ý.”
Tiếp theo là tiếng rót nước.
Trong phòng khách, hai người hàn huyên tản mạn.
Nội dung chỉ xoay quanh công việc và tình hình người nhà.
Tôi áp mắt vào khe cửa, lén nhìn ra ngoài.
Trên sofa vẫn còn những chiếc gối bị xáo trộn khi chúng tôi vật lộn, cùng chiếc áo phông bị chê quá rẻ tiền của tôi, như những bằng chứng tại hiện trường.
Ánh mắt Trần An An nhiều lần liếc về hướng đó.
Tôi dám cá là cô ta đã nhìn thấy chiếc áo phông nhàu nát.
Trực giác của phụ nữ trong chuyện này còn chính x/á/c hơn radar.