「Vậy thì sao?」
Lâm Phàm nhún vai.
「Người đồng tính cũng có thể kết hôn mà, kiểu hôn nhân hình thức thôi. Với địa vị của anh ta, việc kết hôn vì liên minh gia tộc là chuyện quá bình thường.」
Đúng vậy.
Quá bình thường.
Chị gái tôi chẳng phải đã cưới anh ta theo cách đó sao?
Trái tim như bị một lưỡi d/ao cùn c/ắt từng khúc, không chảy m/áu nhưng đ/au đến tê tái.
**16**
Tan học tôi không nhờ Vương Thúc đưa, một mình đi bộ đến nghĩa trang phía tây thành phố.
Chị gái tôi yên nghỉ ở đây.
Tấm ảnh trên bia m/ộ là chụp năm chị mười tám tuổi, nụ cười rạng rỡ như đ/á/nh cắp cả ánh nắng mùa hạ.
Tôi ngồi xuống bậc thềm sạch sẽ, lục túi lấy ra viên kẹo sữa Đại Bạch Thố.
「Chị à,」tôi khẽ nói với tấm bia, 「chị b/án em được năm triệu mà chẳng chia cho em đồng nào?」
「Chị có biết chồng cũ của chị là người đồng tính không?」
「Anh ấy đã hôn em.」
Gió thổi qua cuốn vài chiếc lá khô xoay tròn trước m/ộ.
Không ai trả lời tôi.
Tôi nghiến nát viên kẹo trong miệng.
Nước mắt bỗng trào ra.
Du Trầm à, hóa ra kẹo ngọt chẳng xoa dịu được gì.
Điện thoại trong túi vang lên.
「Alo?」
「Tiểu Du!!! Mày ở đâu thế!??? Anh rể mày gọi điện cho tao liên tục! Giờ ổng đang đến thẳng chỗ ba tao tìm nè!!!」
「Tao nói Tiểu Du à, mày đừng làm chuyện dại dột nhé, người ch*t không sống lại được, nếu tao bị ba đ/á/nh ch*t thì biết đi đâu hưởng thụ...」
Ba Lâm Phàm là phó chủ tịch hiệp hội mỹ thuật thành phố, từng hợp tác với Du Trầm trong vài dự án đầu tư nghệ thuật.
Du Trầm đi/ên rồi sao, lại đi tìm Lâm Phàm?
Chợt tôi nhớ ra điều gì.
Ch*t rồi.
Vì quá ngại ngùng, tối qua tôi đã chặn Du Trầm.
Thảo nào...
Gió trong nghĩa trang thổi lạnh sau lưng.
Vừa cất điện thoại vào túi, đã nghe tiếng bước chân đều đặn vang lên phía sau.
Tôi mới nhận ra trời đã tối hẳn.
Tôi ngồi im chờ đợi, cho đến khi đôi giày da đen bóng loáng dừng trước tầm mắt.
「Tề Du.」
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
「Sao anh tìm được em?」
「Anh muốn tìm em, khó lắm sao?」
Du Trầm khom người ngang tầm mắt tôi.
「Sao không nghe điện?」
Tôi bĩu môi, quay mặt về phía bia m/ộ.
「Không muốn nghe.」
「Sợ anh làm gì em?」
「Em sợ anh?」Tôi cười khẩy, 「Em có gì phải sợ?」
Ánh mắt Du Trầm dừng lại ở tấm ảnh chị gái tôi một lúc.
「Em cũng biết đến thăm chị.」
「Sao, em đến thăm chị cũng phải báo cáo với anh à?」
Tôi dùng mu bàn tay quệt vội khuôn mặt.
「Anh Du quản rộng thật đấy.」
Du Trầm bỏ qua lời khiêu khích của tôi.
Anh đưa tay định chạm vào má tôi, bị tôi né tránh.
Bàn tay anh đơ giữa không trung rồi từ từ buông xuống.
「Ngồi đất lạnh lắm, đứng dậy đi.」
Tôi không nhúc nhích.
「Anh bảo em đứng dậy.」
Tôi ưỡn cổ, nhất quyết không động đậy.
「Sao? Định cho em xem bằng chứng b/án em năm triệu nữa à?」
「Dù Trần An An đi rồi, mẹ anh vẫn sẽ tìm Lý An An, Trương An An, lúc đó anh nuôi thêm vài đứa em trai cũng được mà.」
「Du Trầm, anh giống chị em, toàn là kẻ dối trá.」
Du Trầm lặng nhìn tôi.
「Nói xong chưa?」
「Nói xong thì về nhà với anh.」
「Em không về!」
Tôi giãy giụa, dồn hết sức đẩy anh.
「Anh buông em ra! Đó là nhà anh, không phải nhà em!」
Anh vác tôi lên vai.
Trời ơi!
「Du Trầm thả em xuống! Đồ bi/ến th/ái già!」
Tôi dùng cả chân tay đ/ập vào lưng anh nhưng anh như khối sắt bất động.
Du Trầm nhét tôi vào xe rồi cũng lên theo, khóa cửa ngay lập tức.
「Thắt dây an toàn.」
「Em không thắt!」
Anh cúi người ép cả ng/ực lên người tôi.
Tôi nín thở đến khi anh cài xong dây an toàn lùi ra mới dám thở mạnh.
**17**
Xe lăn bánh êm ru khỏi nghĩa trang.
Tôi nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ, mắt lại cay cay.
「Muốn khóc thì cứ khóc.」
「Ai muốn khóc!」
「Thế em đang làm gì? Tập nín thở?」
Tôi cúi đầu thấp hơn, vai không ngừng r/un r/ẩy.
Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu tôi, xoa nhẹ.
「Tiểu Du, đừng sợ.」
「Anh sẽ không bỏ rơi em.」
Tôi ngẩng phắt lên, nước mắt không kìm được rơi lã chã.
「Anh có tư cách gì vậy?」
Tôi túm cổ áo anh, gào hết những uất ức tích tụ bấy lâu.
「Tại sao chị em có thể b/án em để đổi lấy tự do? Tại sao tất cả các người đều nghĩ có thể định đoạt cuộc đời em?」
「Anh không muốn nuôi em sao? Được thôi!」
Tôi bò qua, đ/è lên đùi anh.
Xe vẫn đang chạy, động tác của tôi khiến thân xe chao đảo.
Vương Thúc liếc nhìn qua gương chiếu hậu rồi vội vàng quay đi, như muốn mình bị m/ù ngay lập tức.
Tay Du Trầm nổi gân xanh.
「Tiểu Du, xuống đi.」
「Không!」
Tôi bất chấp lao vào cắn môi anh.
Không phải nụ hôn mà là sự cắn x/é.
Mặn chát nước mắt và sự đi/ên cuồ/ng tuyệt vọng.
Du Trầm né đầu, răng tôi cắn trúng cằm anh.
Xoẹt, cứng quá.
「Em thực sự muốn gì?」
「Làm chuyện đó với anh!」
Tôi gào lên trong bế tắc.
「Anh không phải đồng tính sao? Anh không muốn kết hôn sao? Anh không muốn nuôi em sao?」
「Bây giờ em đang cho anh cơ hội đây!」
**18**
Vương Thúc lặng lẽ kéo tấm chắn màu đen lên.
Du Trầm quát vào tấm chắn đã kín mít:
「Vương Thúc! Cậu bé không hiểu chuyện, chú cũng vậy sao?」
Đáp lại anh chỉ là tiếng động cơ khẽ vọng từ phía trước.
Du Trầm không động đậy, để mặc tôi ngồi trên người, hai tay nắm ch/ặt đặt hai bên.
「Sao? Không dám à?」
Tôi cố ý nghiêng hông, cảm nhận cơ bắp đùi anh căng cứng.
「Thưa ngài bảo trợ, em đã tự nguyện đến đây rồi? Hay là... anh chê em?」
「Tề Du.」
Giọng Du Trầm khàn đặc.
「Xuống khỏi người anh.」
「Không. Du Trầm, anh đừng quên là anh đã hôn em trước! Giờ anh đóng vai quân tử làm gì!」
Anh gi/ật mình vì câu nói của tôi, ánh mắt càng thêm phức tạp.
「Ừ, anh không phải quân tử.」
Anh khàn giọng thừa nhận.
「Từ lần đầu gặp em, anh đã muốn làm bẩn người em.」
「Anh muốn thấy em khóc dưới thân anh, muốn nghe em gọi tên anh, muốn nh/ốt em lại để em không đi đâu được, chỉ có thể nhìn mỗi anh.」