Bài viết "Câu chuyện" đã được đẩy lên top trending.

Trong bài đăng, những "chiến tích vẻ vang" của Cố Minh Viễn và Lâm Hiểu Tuyên được mô tả tỉ mỉ.

Từ đêm không về nhà trong buổi teambuilding công ty, đến vụ scandal "đồ lót gợi cảm" hôm đó, tất cả đều được tường thuật sống động với đầy đủ chi tiết.

Bài viết còn đính kèm ảnh chụp màn hình bữa cơm "chia tay" trên Facebook cá nhân của tôi, cùng hình ảnh Lâm Hiểu Tuyên khóc lóc thảm thiết tại bàn làm việc.

Người đăng bài ẩn danh, nhưng dùng từ đ/ao to búa lớn, rõ ràng là kẻ trong cuộc.

Tôi đoán, chắc chắn là một trong những đồng nghiệp nữ đã bàn tán ở phòng trà hôm đó.

Phần bình luận dưới bài viết đã lên tới hàng trăm lượt.

"Vãi, quả dưa này chín chắc? Nóng quá!"

"Anh quản lý Cố bình thường trông đạo mạo thế mà đằng sau lại chơi trội vậy?"

"Con Lâm Hiểu Tuyên đó, tôi đã thấy gh/ét từ lâu, ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt, hóa ra là để quyến rũ sếp."

"Vợ cả đỉnh quá! Phục sát đất!"

"Cười xỉu, dây chuyền hàng fake, m/ua 1 tặng 1, đàn ông gì keo kiệt thế, với cả tiểu tam còn bủn xỉn vậy."

Tôi đọc những bình luận này, lòng nhẹ tênh.

Cố Minh Viễn, mặt mày anh chắc giờ ch/áy đen rồi nhỉ?

9

Công ty phản ứng cực nhanh.

Chiều cùng ngày, bộ phận Nhân sự đã ra thông báo.

Lâm Hiểu Tuyên bị sa thải do "vi phạm nghiêm trọng nội quy công ty, gây ảnh hưởng x/ấu đến danh tiếng tập thể".

Cố Minh Viễn thì bị "vấn đề đạo đức cá nhân và sai sót nghiêm trọng trong công việc" nên bị giáng chức, c/ắt lương, từ quản lý bộ phận Kỹ thuật xuống làm nhân viên bình thường.

Kết quả xử lý này còn nhanh và gay gắt hơn tôi tưởng.

Tôi đoán, hẳn là có "công lao" của ba tôi đằng sau.

Lúc rời đi, Lâm Hiểu Tuyên khóc lóc tìm Cố Minh Viễn, mong anh ta nói giúp vài lời.

Nhưng Cố Minh Viễn còn lo thân mình chẳng xong, nói chi đến cô ta.

Anh ta trốn trong văn phòng, không dám ló mặt.

Lâm Hiểu Tuyên vừa khóc vừa ch/ửi bên ngoài, m/ắng anh ta là đồ hèn nhát vô trách nhiệm, là thứ khốn nạn đê tiện.

Cuối cùng, cô ta bị bảo vệ lôi đi.

Mối tình "nồng ch/áy" đã kết thúc trong chớp mắt.

Còn kịch tính hơn cả phim ngôn tình.

Tan làm, Cố Minh Viễn chặn tôi ở cổng công ty.

Mấy ngày không gặp, anh ta tiều tụy hẳn, râu ria lởm chởm, mắt trũng sâu, chẳng còn chút phong độ ngày xưa.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: hối h/ận, bất mãn, và cả van xin.

"Nhược Hi, chúng ta nói chuyện được không?"

Giọng anh ta khàn đặc.

"Không có gì để nói." Tôi bước sang bên định đi.

Anh ta liền túm lấy tay tôi.

"Một lần thôi, lần cuối." Gần như là giọng nài nỉ, "Mình ra chỗ khác nói chuyện nghiêm túc, được không?"

Nhìn bộ dạng thảm hại của anh ta, lòng tôi chẳng gợn sóng.

"Được." Tôi gật đầu, "Ra phường nói chuyện nhé, 9h sáng mai tôi đợi anh ở đó."

Nói rồi tôi gi/ật tay, bỏ đi không ngoảnh lại.

Cố Minh Viễn, câu chuyện của chúng ta nên kết thúc rồi.

Sáng hôm sau, tôi đúng giờ đến cổng Ủy ban phường.

Cố Minh Viễn đã đợi sẵn.

Anh ta thay bộ đồ chỉnh tề, cạo râu cẩn thận, trông có phần tươm tất hơn, nhưng nét u uất giữa chặng mày vẫn lộ rõ.

Chúng tôi im lặng làm thủ tục: lấy số, điền đơn, chụp ảnh.

Khi cán bộ đưa hai cuốn sổ đỏ ly hôn, tôi cảm thấy cả người nhẹ bẫng.

Tám năm hôn nhân, cuối cùng cũng khép lại tại khoảnh khắc này.

Bước ra khỏi phường, nắng chói chang.

Cố Minh Viễn bất ngờ lên tiếng: "Nhược Hi."

Tôi dừng bước, không quay đầu.

"Chúng ta thật sự... không thể quay lại sao?" Giọng anh ta thoáng r/un r/ẩy.

Tôi quay người nhìn thẳng vào anh ta.

Người đàn ông tôi yêu suốt tám năm trời, giờ đây trong mắt tôi chỉ là kẻ xa lạ quen mặt.

"Cố Minh Viễn, anh biết vấn đề lớn nhất giữa chúng ta là gì không?"

Anh ta ngơ ngác nhìn tôi.

"Không phải Lâm Hiểu Tuyên, cũng không phải vụ ngoại tình của anh." Tôi bình thản nói, "Mà là từ đầu, chúng ta đã không cùng một mặt phẳng."

"Tôi tưởng chúng ta là đồng đội sát cánh, nhưng anh chỉ muốn biến tôi thành nấc thang cho anh leo cao."

"Tôi tưởng chúng ta là tình nhân chung thủy, nhưng anh lại xem sự hy sinh của tôi là đương nhiên."

"Anh chưa từng thật sự tôn trọng tôi, cũng chưa từng thật lòng yêu tôi. Anh chỉ yêu cái bóng 'Lục Nhược Hi' có thể mang lại lợi ích và thỏa mãn hư danh cho anh."

"Từ khoảnh khắc anh đưa người phụ nữ khác về nhà chúng ta, Cố Minh Viễn trong tim tôi đã ch*t rồi."

Anh ta mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

"Vì vậy, đừng hỏi những câu ngớ ngẩn kiểu 'có thể quay lại' nữa."

Tôi cất cuốn sổ ly hôn vào túi, nhưo hoàn thành một nghi thức quan trọng.

"Hãy bước tiếp đi, Cố Minh Viễn. Đừng ngoảnh lại, cũng đừng tìm tôi nữa."

"Giữa chúng ta, đã sòng phẳng rồi."

Nói xong, tôi quay lưng, bước những bước dài dưới ánh nắng.

Phía sau, không còn vang lên tiếng gọi của anh ta nữa.

10

Ba ngày sau ly hôn, Nhã Kỳ gọi điện cho tôi, giọng không giấu nổi phấn khích:

"Nhược Hi, vào diễn đàn công ty gấp!"

Tôi mở link, một bài đăng hot mới đang được đẩy lên cao.

"Chúc mừng cựu quản lý Cố bộ phận Kỹ thuật nhận quà sa thải!"

Bài viết kể lại sau khi bị giáng chức, Cố Minh Viễn tâm lý bất ổn đã gây ra sai sót ch*t người trong dự án quan trọng.

Trước đây, ba tôi chỉ cần một cuộc gọi là xử lý êm đẹp.

Giờ đây, chẳng ai che chắn cho anh ta nữa.

Thiệt hại trực tiếp của công ty được cho là lên tới bảy con số.

Vị quản lý mới tức gi/ận đ/ập bàn, yêu cầu anh ta cuốn xéo ngay lập tức.

Có người chụp được ảnh Cố Minh Viễn ôm thùng giấy, lếch thếch bị bảo vệ "mời" ra khỏi cổng công ty.

Trong ảnh, bóng lưng anh ta khom xuống, như con chó mất nhà.

Nhã Kỳ còn kể nghe đồn sau khi bị đuổi việc, Cố Minh Viễn lập tức gọi điện khóc lóc với mẹ, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, nói tôi hại anh ta mất việc, h/ủy ho/ại cả đời anh ta.

Bà mẹ vốn bị cao huyết áp, nghe xong tức đến phát bệ/nh.

Tôi xem những đoạn chat đó, lòng dửng dưng.

Chiều hôm ấy, một số lạ gọi đến.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm