Mưa như trút nước đổ xuống trong chớp mắt.
Những hạt mưa to như hạt đậu đ/ập đi/ên cuồ/ng vào cửa kính phòng khách.
Một tiếng sét đ/á/nh vang trời.
Khiến tôi gi/ật mình làm rơi chiếc bát trên tay xuống đất.
Bùi Lăng nghe tiếng động bước lại.
Vừa kéo tôi sang một bên vừa chế nhạo:
"Một tiếng sét mà đã sợ đến thế? Cô giáo Chu, giả vờ yếu đuối cũng phải có giới hạn chứ, cái khí thế mãnh liệt lúc đối phó với lũ chuột cống đâu rồi?"
Lời vừa dứt.
Điện thoại tôi đột nhiên réo lên những hồi chuông chói tai.
Cảm giác bồn chồn suốt tối nay cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân.
Trong điện thoại, giọng cô Trương đầy lo lắng:
"Tiểu Mục ơi, Viện trưởng Trần ngất xỉu rồi!"
Tay chân tôi lạnh ngắt, ngay cả bọt xà phòng trên tay cũng không kịp rửa.
Tôi vơ vội chiếc túi xách lao ra ngoài.
Bùi Lăng túm lấy tay tôi: "Mưa to thế này, cô định đi đâu?"
Khóe mắt tôi đỏ hoe: "Mẹ tôi ngất xỉu rồi..."
6
Bùi Lăng lập tức gọi điện cho tài xế.
"Mưa to thế này khó bắt taxi lắm, anh Vương sẽ đến ngay, cô đợi một chút."
"Không thể đợi được nữa!"
Tôi gi/ật tay khỏi anh, lao mình vào màn mưa.
Những giọt mưa lạnh buốt như roj quất vào người.
Chiếc áo khoác dày thấm đẫm nước mưa, trở nên lạnh cóng và nặng trịch.
Tôi giơ cao túi xách che đầu, cuồ/ng chạy giữa mưa hướng về bệ/nh viện.
Phía sau vang lên tiếng gầm rú của động cơ.
Một chiếc xe thể thao phanh gấp chắn ngang trước mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống.
Đường nét góc cạnh trên gương mặt lạnh lùng của Bùi Lăng hiện rõ.
"Chu Mục, lên xe!"
Trong xe bật điều hòa ấm áp, nhưng tôi vẫn run không ngừng.
Bùi Lăng nắm ch/ặt tay tôi: "Đừng lo, chúng ta sẽ đến nơi ngay thôi."
Tôi ấp úng: "Cậu... cậu có bằng lái chưa?"
Bùi Lăng im lặng giây lát: "Chưa, nhưng tôi biết lái."
"... Cậu làm thế là không đúng."
"Biết rồi. Tình thế khẩn cấp nên phải làm vậy, sẽ không có lần sau đâu."
Tôi không nói thêm gì nữa.
Chiếc xe như mũi tên lao thẳng vào bệ/nh viện thành phố.
Tôi gặp cô Trương tại sảnh cấp c/ứu.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Viện trưởng vẫn khỏe mạnh sao đột nhiên ngất xỉu?"
Cô Trương là người mới đến làm việc tại trại trẻ mồ côi của chúng tôi, chưa từng trải qua chuyện như vậy nên căng thẳng đến mức nói không ra lời.
"Hai đợt hóa trị gần đây, viện trưởng không đến..."
Tôi sốt ruột cao giọng: "Tôi đã dặn là cứ ba tuần phải hóa trị một lần, nhờ cô nhất định nhớ rõ thời gian đưa bà ấy đến mà?!"
"Lỗi tại tôi! Tôi không thuyết phục được bà ấy. Viện trưởng thương cô lắm, bà ấy nói... nói đã làm cô bỏ lỡ ngôi trường đại học mơ ước, không muốn cô phải tốn tiền cho bà ấy nữa..."
Tôi đuối sức dựa vào tường.
Nước mắt không ngừng rơi.
Bùi Lăng đứng bên cạnh tôi, im lặng suốt.
Không biết bao lâu sau, bác sĩ cuối cùng cũng ra.
May mắn thay, lần này không gây ra vấn đề quá nghiêm trọng.
Bác sĩ dặn dò xong các lưu ý rồi chuyển viện trưởng về phòng bệ/nh thường.
Nhìn viện trưởng thở đều đặn, ngủ yên lành.
Tôi mới thực sự yên lòng.
Bước ra khỏi phòng bệ/nh.
Dây th/ần ki/nh căng thẳng đột nhiên buông lỏng.
Chân tôi mềm nhũn.
Bùi Lăng vươn cánh tay dài đỡ lấy tôi vững vàng.
"Thế ra, cô không vào đại học là để chữa bệ/nh cho viện trưởng? Cô... cô lớn lên ở trại trẻ mồ côi à?"
Tôi gật đầu.
"Vừa sinh ra tôi đã bị bố mẹ bỏ rơi ở bệ/nh viện, là mẹ viện trưởng Trần nhặt tôi về, nuôi nấng tôi suốt."
Có thể nói, không có viện trưởng Trần, tôi đã ch*t từ lâu rồi.
Cả đời này tôi mắc n/ợ ân tình của bà.
Mùa hè năm nay, viện trưởng phát hiện bị u/ng t/hư.
Chi phí phẫu thuật lên đến ba trăm triệu.
Tôi x/é tan thông báo trúng tuyển Đại học Thanh Hoa.
Thương lượng điều kiện với ngôi trường hiện tại.
Nhà trường chịu trách nhiệm gây quỹ cho ca mổ, còn tôi quay lại ôn thi thêm một năm.
Bùi Lăng nghe tôi kể xong, không biết nghĩ gì mà lẩm bẩm một câu:
"Mình đúng là đồ đáng ch*t."
7
Sau nhiều lần khẩn khoản yêu cầu.
Cuối cùng viện trưởng cũng đồng ý với tôi, sẽ không vì tiết kiệm tiền mà bỏ hóa trị nữa.
Tôi chuyển thêm một khoản tiền cho cô Trương, nhờ làm nhiều món bổ dưỡng cho viện trưởng.
Sau sự việc này, Bùi Lăng không còn thái độ th/ù địch ban đầu với tôi.
Có lần tôi nghe thấy anh chủ động gọi điện cho bà Bùi nhắc đến tôi:
"Cô giáo Chu rất khổ cực, mẹ có thể... tăng lương cho cô ấy được không..."
Tôi lặng lẽ rút lui.
Quay vào bếp làm món sườn gà sốt mật ong mà anh thích.
Sau bữa ăn, Bùi Lăng lần đầu tiên ngồi trước bàn học chờ tôi.
"Hôm nay học gì? Toán hay tiếng Anh?"
Thực ra anh rất thông minh, đặc biệt có năng khiếu về toán lý.
Những bài toán mà ngay cả tôi cũng thấy hóc búa.
Anh vẫn có thể nhanh chóng tìm ra cách giải quyết khéo léo.
Chúng tôi ngày ngày cùng nhau giải đề.
Tỷ lệ chính x/á/c của anh tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc.
Những ngày tháng như vậy trôi qua hơn một tháng.
Kỳ thi cuối kỳ đã đến.
Ngày công bố kết quả, bầu trời lất phất những bông tuyết nhỏ.
Vừa bước vào lớp, tôi đã nghe thấy tiếng bàn tán.
"Nghe nói chưa? Bùi Lăng bị nghi ngờ gian lận thi cử, bị giám thị gọi lên văn phòng rồi!"
"Hả? Không thể chứ? Cậu ta không giống người làm chuyện đó lắm mà?"
"Cậu không thấy cậu ta tiến bộ bao nhiêu à? Hơn hai trăm hạng đấy! Trước toàn đội sổ, nếu không gian lận sao có thể đột nhiên tiến bộ nhiều thế!"
"Cũng có lý, tôi thấy cậu ta ngủ gật trong lớp bao nhiêu lần rồi!"
Lòng tôi chùng xuống, quay người nhanh chóng hướng đến văn phòng giám thị.
Vừa đến cửa, giọng điệu nghiêm khắc của giám thị vang ra:
"Muốn tiến bộ là tốt, nhưng không có nghĩa là được bất chấp th/ủ đo/ạn. Nếu cậu gian lận mà không bị phát hiện, thì còn coi là có bản lĩnh. Nhưng cái này," giám thị gõ mạnh vào tờ giấy kiểm tra, "một tháng, toán từ ba mươi mấy điểm lên 124? Cậu nghĩ giáo viên chúng tôi đều ng/u ngốc hết cả à?"
Bùi Lăng siết ch/ặt nắm đ/ấm, đ/ốt ngón tay trắng bệch.
"Tại sao thầy cô không nghĩ là em thực sự đã nỗ lực?"
Giám thị bực dọc phẩy tay: "Đừng nói mấy lời sáo rỗng với tôi. Cậu nỗ lực? Cậu cả nhà giàu không gây chuyện là chúng tôi đã mừng rồi! Thành khẩn khai báo, tôi còn có thể tha thứ cho cậu lần này. Nếu ngoan cố không nhận lỗi, thì đợi tôi thông báo với phụ huynh nhé!"
Bùi Lăng ngẩng phắt đầu, ánh mắt ngùn ngụt lửa gi/ận.
"Tùy các người, muốn làm gì thì làm!"
Cậu đ/á tung chiếc ghế trước mặt giám thị, quay người bỏ đi.
Giám thị tái mặt vì tức gi/ận: "Ngoan cố không chịu hối cải! Thật là vô phương c/ứu chữa!"