10
Thiếu niên nhắm mắt, hàng mi khẽ run.
"Anh sẽ trở thành người mà em có thể dựa vào."
"Anh thề."
Lại ở cùng Bùi Lăng vài ngày, tôi nói phải về viện mồ côi rồi.
Còn ít ngày nữa là đến Tết.
Viện mồ côi cần dọn dẹp khắp nơi, chuẩn bị đồ đạc cho năm mới.
Dù không nỡ để tôi đi, Bùi Lăng vẫn m/ua một đống đồ Tết bảo tôi mang về cho Viện trưởng và các em.
Anh cho tài xế đưa tôi đến cổng viện mồ côi.
Xuống xe, anh níu tay áo tôi.
"Em sẽ nhớ anh chứ?"
Vẻ mặt như đứa trẻ mong kẹo.
Tôi hơi đỏ mặt: "Ừ, có lẽ vậy."
Anh vui hẳn lên, bước theo tôi xuống xe.
"Anh xách đồ vào giúp, tiện thể thăm Viện trưởng thế nào rồi."
Chưa kịp ngăn, anh đã vác đống đồ lỉnh kỉnh chạy ù vào trong.
Khi tôi đẩy xe lăn cho Viện trưởng ra phơi nắng, Bùi Lăng đang dẫn lũ trẻ chơi trò "Một hai ba - tượng đứng im" trong sân.
Viện trưởng nhìn anh, miệng khen: "Trai tráng tốt đấy, chẳng có vẻ kiêu kỳ của đại gia nào, xem kìa, chơi với Tiểu Sâm chúng nó vui thế."
Tôi ngẩng lên, liếc nhìn Bùi Lăng đang cười tươi để lộ hàm răng trắng.
Đúng vậy.
Tôi không còn liên tưởng được hình ảnh anh bây giờ với cậu thiếu niên ngỗ ngược từng dùng tiền ném tôi, thả chuột cắn tôi ngày xưa.
Đêm ba mươi Tết.
Thành phố ngập tràn ánh đèn ấm áp và tiếng pháo rộn ràng.
Viện mồ côi vừa gói xong bánh chưng.
Tôi xếp hai hộp to, bắt taxi mang đến cho Bùi Lăng.
Đứng trước biệt thự của anh, bên trong tối om.
Gọi điện, đầu dây bên anh ồn ào khủng khiếp.
"Alo? Anh không ở nhà? Ăn tối chưa?"
Giọng Bùi Lăng lúc to lúc nhỏ: "Đang ăn đây, với bạn ở nhà hàng hải sản khu trung tâm. Em ăn chưa?"
"Chưa, sắp ăn rồi."
"Ừ, em đi ăn đi! Bạn anh đang gọi. Chu Mục, hôm nay anh uống chút rư/ợu, em tha thứ nhé?"
"...Không có lần sau, anh còn là học sinh, đừng sớm tập thói quen x/ấu này."
Tiếng cười Bùi Lăng vọng qua điện thoại: "Tuân lệnh."
"Chúc mừng năm mới."
Anh ngập ngừng, "Chúc mừng năm mới, Chu Mục."
Vừa dứt lời.
Tôi mở khóa vân tay cửa chính.
Bùi Lăng ngồi bệt trên thảm phòng khách, tay giơ điện thoại, trố mắt nhìn tôi.
Tôi chỉ vào chiếc TV đang chiếu cảnh đoàn viên đêm giao thừa trên tường.
"Nhà hàng trung tâm? Hải sản thịnh soạn?"
Anh đứng lên nhận hộp đồ từ tay tôi, giọng cứng đơ:
"Sao không báo trước mà đến?"
"À, em sợ anh không có bánh chưng ăn nên mang đến. Có lẽ em đến không đúng lúc, em về đây."
"Khoan đã!" Anh nắm cổ tay tôi, mặt thoáng ngượng ngùng, "Đã đến rồi, ăn cùng anh chút nhé?"
Tôi lắc đầu: "Không được, Viện trưởng và các em còn đợi em về ăn cơm."
Anh cúi đầu, giọng buồn thiu: "Vậy... thôi vậy."
"Nhưng mà," tôi nhẹ nhàng nắm tay anh, "nếu anh muốn, em có thể để dành một chỗ cạnh em."
Ngoài cửa kính rộng, một chùm pháo hoa b/ắn lên trời đêm, nở rộ chói lóa.
Ánh mắt Bùi Lăng lấp lánh.
"Chu Mục..."
"Ừ?"
"...Không có gì, đi thôi."
11
Khi tôi nắm tay Bùi Lăng, đẩy cổng viện mồ côi.
Cả sân viện đột nhiên im bặt.
Tiểu Sâm phản ứng nhanh nhất.
Cậu bé hét lên như viên đạn nhỏ lao tới: "Anh Bùi! Là anh Bùi! Anh Bùi đến rồi!"
Nhiều đứa trẻ khác reo hò xúm lại.
Nhét kẹo vào tay anh.
"Anh Bùi Lăng, anh đến rồi à!"
"Chúc mừng năm mới anh ơi! Anh ăn bánh chưng không? Nhân hải sản, chị Chu Mục gói, ngon lắm!"
Bùi Lăng vừa ngượng nghịu vừa mừng rỡ, vừa trả lời vừa phát lì xì cho từng đứa.
Viện trưởng ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn chúng tôi.
Bùi Lăng đứng trước bà, hơi ngại ngùng: "Làm phiền mọi người rồi, Viện trưởng."
Viện trưởng là người sáng suốt, không hỏi tại sao đêm ba mươi anh lại đến viện mồ côi đón Tết.
Bà chỉ nhiệt tình mời anh ngồi: "Đừng khách sáo, bà thích nhiều trẻ con cho vui."
Bữa tối đêm giao thừa ở viện mồ côi vẫn giản dị như mọi năm.
Một tô khoai tây hầm gà, tô thịt bò đậu phụ, tô rau cải xào, tô canh rong biển trứng - đó là tất cả.
Toàn món ăn gia đình bình thường.
Vậy mà Bùi Lăng ăn ngon lành lạ thường.
Dọn dẹp xong xuôi.
Lũ trẻ đòi ra đê đ/ốt pháo hoa.
Bờ đê cách viện không xa, đi bộ mười phút là đến.
Đêm đông, thở ra khói trắng m/ù sương.
Bùi Lăng nắm tay tôi nhét vào túi áo khoác.
"Thế này sẽ không lạnh."
Tiểu Sâm và đám bạn thi thoảng ngoái lại cười khúc khích.
Tôi hơi ngượng, quay mặt ngắm đèn hoa trên sông.
Suốt đường đi, không ai nói gì.
Chỉ có hai bóng người quấn quýt bên nhau.
Bọn trẻ chạy nhanh ra bờ đê.
Ai đó châm que pháo đầu tiên.
"Xèo... đùng!"
Pháo hoa n/ổ tung trên trời đêm, tia lửa vàng rơi lả tả.
In vào mắt Bùi Lăng, như ngập tràn sao trời.
Tôi đờ đẫn nhìn, quên cả thở.
"Chu Mục, sắp đến mười hai giờ rồi."
Anh cúi xuống nhìn tôi, "Năm mới, em có điều ước gì không? Anh nhất định giúp em thực hiện."
Tôi cong ngón tay, nhẹ cào lòng bàn tay anh.
"Mong chúng ta đều đỗ vào trường đại học mơ ước."
Trong ánh sáng nhấp nháy, đôi mắt anh sáng lạ thường.
Từ xa, tiếng đếm ngược vọng lại.
Người nóng vội đã đ/ốt pháo trước.
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
Chuông năm mới vang lên.
Bùi Lăng thì thầm:
"Anh nhất định làm được, cô giáo Chu."
12
Năm học mới bắt đầu.
Bùi Lăng như người được tiếp thêm sinh lực.
Môn tự nhiên là thế mạnh của anh, còn Văn và Anh hơi kém.
Tôi quy định mỗi sáng trước khi đến trường, anh phải học thuộc một bài đọc hiểu và một bài luận tiếng Anh.
Bùi Lăng kêu trời, than thở xong vẫn ngoan ngoãn cầm sách lên.
Trong ánh bình minh, chàng trai đứng ngược nắng, cúi đầu lật trang sách.
Thế giới như tạm ngừng quay.
Mọi thứ chậm rãi trôi.
Dường như thời gian cũng lưu luyến khoảnh khắc ấm áp này.