Nửa tiếng sau, mẹ của Chung Hạc Miên xuất hiện tại trường mẫu giáo.
Trước mắt tôi là một quý bà xinh đẹp nhưng g/ầy guộc đến mức đáng lo ngại. Khuôn mặt bà ảm đạm, dù đã trang điểm kỹ lưỡng vẫn lộ rõ dấu vết của một cuộc sống khốn khó. Ngay cả trong cuộc gọi trước đó, tôi còn nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào.
Theo cốt truyện, Chung Hạc Miên sinh ra trong giàu sang nhưng sớm mất mẹ. Người cha phóng túng đã mang về nhà lũ con riêng lẫn lộn. Trong thế giới nhỏ bé của cậu, nam chính chính là một trong những đứa con ngoài giá thú đó - đứa trẻ được đưa về Chung gia sau khi mẹ ruột qu/a đ/ời, suốt ngày bị người anh cả Chung Hạc Miên b/ắt n/ạt.
"Cô giáo làm ơn cho biết, cháu Hạc Miên phạm lỗi gì ạ?" - Bà Triệu Hinh, mẹ Chung Hạc Miên, hỏi tôi bằng giọng khản đặc. Người phụ nữ quý phái này đang đ/au khổ vì chồng ngoại tình, và rồi sẽ chọn cách kết thúc mạng sống của mình. Bà ấy đang bệ/nh - bệ/nh t/âm th/ần.
3
Thằng nhóc vốn ngỗ ngược đứng ch*t lặng khi thấy mẹ xuất hiện. Nó tưởng sẽ là ông bà nuông chiều hay trợ lý của bố - kẻ chẳng dám làm phật ý nó.
"Bà Triệu, Chung Hạc Miên mang nhiều đồ cấm đến trường, có lời lẽ xúc phạm bạn bè và giáo viên, thậm chí còn đ/á/nh người. Đây là đồ vật bị tịch thu và camera giám sát, mời bà xem qua."
Trong video, Chung Hạc Miên dùng những khẩu sú/ng đồ chơi đắt tiền b/ắn vào bạn học và giáo viên, cười khoái trá khi trúng đích - hình ảnh đứa trẻ hư đốn thuần túy.
Người phụ nữ vốn đang chìm trong đ/au khổ vì chồng phản bội dần thay đổi sắc mặt khi xem hết cảnh tượng con trai ngang ngược ở trường. Bà nghiêm nghị nhìn đứa con mang gương mặt giống mình, hỏi nhẹ: "Miên Miên, sao con lại làm thế? Như vậy là không đúng."
Thằng bé thoáng bối rối trước ánh mắt mẹ, nhưng nhanh chóng trở nên bạo dạn: "Mẹ có quyền gì quản con? Bà nói mẹ không muốn con rồi! Mẹ đâu phải mẹ con!"
"Con muốn mang đồ chơi gì đến trường cũng được! Chơi với tụi nó thôi mà, ai bảo chúng ng/u không biết tránh!"
Theo tôi biết, Chung Hạc Miên đã được ông bà đón về nuôi từ sớm. Người già nuông chiều cháu, muốn gì được nấy khiến tính cách cậu bé trở nên ngang tàng. Sau này khi mẹ qu/a đ/ời, cha tái hôn và đón con riêng về, tính nết cậu càng trở nên méo mó.
Lúc này, người mẹ bị con trai hét vào mặt im lặng hồi lâu. Sau khi nhìn đứa con mình đẻ ra thật kỹ, bà ôn tồn nói: "Miên Miên, mẹ dẫn con đi xin lỗi cô giáo và các bạn."
"Con không chịu! Con không có lỗi!" - Đứa trẻ mấy tuổi cứng đầu như bò đực.
Nó chẳng hề sợ mẹ mình. Nhưng trong tương lai, khi người cha nằm bệ/nh viện, Chung Hạc Miên trưởng thành đã từng nói: "Phụ thân nên xuống địa ngục sám hối với mẫu thân."
Nhận thức và khát khao tình thân đôi khi đến muộn màng.
Trước mắt tôi, quý bà Triệu Hinh thanh lịch nở nụ cười khổ sở đầy áy náy: "Cô Lâm, khiến cô thấy buồn cười rồi."
Tôi chưa kịp đáp lời.
Ngay lập tức, bà giơ tay đ/á/nh đét vào mông con trai.
Cả tôi lẫn thằng nhóc đều choáng váng.
Tiếng khóc thét vang khắp trường mẫu giáo.
Bà Triệu vừa đ/á/nh vừa dạy: "Ai dạy mày vô lễ vậy? B/ắt n/ạt bạn thích lắm hả? Chúng ng/u không biết tránh à? Vậy mày tránh đi!"
Cậu ấm được nuông chiều bị mẹ túm đ/á/nh đỏ mông.
Vừa khóc vừa chạy nhưng không thoát được. Những câu la hét từ "Mẹ dám đ/á/nh con", "Con sẽ mách ông bà" dần biến thành "Đừng đ/á/nh nữa, đ/au quá" rồi cuối cùng chỉ còn tiếng nức nở.
"..."
Thật đúng là "nghe tiên nhạc sáng tai".
Đã đời.
4
Giáo viên không thể đ/á/nh trẻ, nhưng mẹ ruột thì được. Tôi giả vờ ngăn cản: "Bà Triệu ơi, trẻ phạm lỗi cần giáo dục tử tế, đừng chỉ đ/á/nh..."
Phụ huynh đang bực tức dạy con chẳng thèm nghe tôi can ngăn - mà tôi cũng chẳng thật lòng ngăn. Con đẻ của bà ấy, đ/á/nh thế nào bà tự biết.
Cuối cùng, tên phản diện nhí vốn ngang ngược khóc lóc ấm ức, mặt mày đầm đìa nước mắt. Còn người mẹ đ/á/nh con không hề tỏ ra hả hê, đôi mắt bà cũng đỏ hoe nhưng nhanh chóng kìm lại.
Tôi nghe bà nói: "Mẹ tưởng ông bà sẽ dạy con tốt nên mới giao con cho họ. Như thế này thì từ hôm nay, con về với mẹ."
Có lẽ bà nhận ra nếu mình không ở bên, đứa con m/áu mủ sẽ thành kẻ vô dụng. Ánh mắt bà Triệu dần trở nên kiên định.
Tôi không rõ bà quyết định gì. Chỉ thấy cuối cùng bà nắm tay con trai, dẫn cậu bé xin lỗi từng bạn một. Đứa trẻ mặt còn đầy vết nước mắt, dưới uy quyền tuyệt đối của mẹ đẻ, đã ngoan ngoãn mở miệng xin lỗi.
Chiều hôm đó, chính bà Triệu đón con về chứ không phải tài xế nhà họ Chung. Tôi chỉ biết bà gọi điện nói vài câu rồi dắt con rời đi.
Hệ thống kể cho tôi nghe hậu vận của tên phản diện nhỏ này: Người mẹ vì con mà mạnh mẽ ấy dường như đã thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại, tìm về nương tựa gia đình, kiện chồng ly hôn và tranh giành quyền nuôi con. Có người mẹ chuẩn mực và kiên cường bên cạnh, thằng bé ngỗ nghịch kia hẳn sẽ học cách làm người.
Tôi đưa mắt nhìn sang những "phản diện nhí" khác. Một trong số đó là: Giang Thư Ninh.
Cô bé chính là giả thiên kim trong truyện thiên kim thật giả. Mẹ ruột cô từng là người giúp việc cho Giang gia, vì tư lợi đã đ/á/nh tráo con gái chủ nhà với chính con đẻ mình, để con mình thành tiểu thư giàu sang.
Hiện tại, vị giả thiên kim còn chưa rõ thân phận thật này vừa nhận được một lời xin lỗi.