「M/ua đi!」
Lòng tôi áy náy khó ng/uôi.
「Anh ơi, em tiêu xài phung phí thế này, anh có gi/ận không?」
「Sao lại gi/ận? Để em phải băn khoăn khi tiêu tiền là lỗi của anh. Hơn nữa đó đâu phải phung phí, chỉ cần em vui là những đồng tiền này đã xứng đáng.」
24.
Suốt th/ai kỳ của tôi, anh không bỏ sót buổi khám th/ai nào. Chỉ cần có anh bên cạnh, tôi chẳng phải lo nghĩ gì, chỉ cần ngoan ngoãn bám theo sau lưng anh.
Dương Húc học cách phối hợp dinh dưỡng trên mạng, ngày ngày biến tấu thực đơn cho tôi. Mỗi tối ăn xong, anh lại dắt tôi đi dạo, bảo vận động nhiều sẽ dễ sinh hơn.
Mẹ anh phải trông cháu cho anh trai, mẹ tôi phải trông cháu cho em trai, việc ở cữ trở thành vấn đề nan giải. Dương Húc nghiến răng bảo sẽ đăng ký trung tâm chăm sóc sau sinh cho tôi. Thấy giá hai mươi triệu, tôi suýt ngất tại chỗ.
Tôi dỗ dành khuyên anh từ bỏ ý định ấy. Tôi hiểu rõ mình phải sống theo khả năng, không cần so bì với thiên hạ. Không có điều kiện thì chịu khó chút vậy.
25.
Ngày tôi lâm bồn, khi cổ tử cung mở được hai phân, Dương Húc dìu tôi đi lại dọc hành lang bệ/nh viện. Nhìn thấy tôi đ/au đớn, anh xót xa rơi nước mắt.
Anh đúng là rất hay khóc: khóc khi tôi sinh xong, khóc khi tôi tắc sữa đ/au đớn, khóc khi con gái tiêm vaccine, thậm chí khóc theo khi con bé khóc lóc không chịu đến trường mẫu giáo.
Nhưng chính người đàn ông hay khóc ấy đã dùng bờ vai rộng che chở cho tôi. Con nhỏ hầu như do anh chăm sóc, tôi chẳng phải bận tâm nhiều.
Hết thời gian ở cữ, để cải thiện cuộc sống, ban ngày anh đi làm, tối và cuối tuần chạy xe Didi. Sống cùng anh tuy không giàu sang, nhưng tôi chưa bao giờ thiếu thốn tiền bạc. Trước mặt tôi anh như đứa trẻ, nhưng ngoài xã hội lại là trụ cột vững chãi.
Khi tôi học lái xe, huấn luyện viên là ông lão nóng tính hay m/ắng tôi thậm tệ. Có lần Dương Húc đi cùng, thấy thầy quát m/ắng liền xông ra tranh luận: 「Ông nói chuyện tử tế với cô ấy đi, đừng hằn học. Không biết mới phải học, đâu phải ai sinh ra đã giỏi?」
Một lần khác, tôi đ/âm vào xe sang phía trước, chịu toàn bộ trách nhiệm. Người trên xe xuống nạt nộ thậm tệ. Tôi gọi cho Dương Húc, anh hối hả chạy đến, che chở tôi phía sau. Kẻ hung hăng trước đó thấy anh cao một mét chín liền dịu giọng ngay. Dương Húc rất giỏi giải quyết rắc rối, sau lưng anh tôi luôn thấy bình yên, anh mãi là chỗ dựa vững chắc của tôi.
26.
Những ngày ở nhà chăm con, Dương Húc động viên tôi thi chứng chỉ sư phạm, đăng ký khóa vẽ kỹ thuật số. Khi con lớn hơn, tôi được bạn giới thiệu dạy vẽ thiếu nhi tại trung tâm năng khiếu. Tôi cũng nhận vẽ minh họa online, dần dần có thu nhập ổn định.
Dương Húc cũng thăng tiến dần ở cơ quan, cuộc sống ngày càng khấm khá. Nhưng đời người đâu thể thuận buồm xuôi gió, cứ khi ta vui sướng nhất lại nhận gáo nước lạnh.
Năm con gái ba tuổi, bà nội qu/a đ/ời. Với Dương Húc - đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương, chỉ có bà nội quan tâm - đây là cú sốc lớn. Suốt thời gian dài anh u uất, mất tập trung.
Nhân sinh nhật anh, tôi bí mật tặng cần câu mà anh thích nhưng tiếc tiền. Dương Húc không rư/ợu chè, chỉ có sở thích nhỏ là câu cá giải trí. Nhận món quà, anh vui mừng khôn xiết, đặc biệt khi thấy hai mẹ con tôi mặc đồ bảo hộ chuẩn bị cùng đi câu cá. Anh ôm chúng tôi xoay tròn, hạnh phúc rạng ngời.
Tôi muốn anh biết: anh còn có tôi, có con gái, chúng tôi mãi là bến đỗ bình yên.
Năm con gái lên năm, bố tôi đột ngột xuất huyết n/ão vào phòng cấp c/ứu. Viện phí cao ngất ngưởng. Bố tuy tính cách yếu mềm nhưng rất thương tôi, luôn giấu mẹ để dành tiền riêng m/ua quà vặt, cho tôi tiền tiêu vặt. Nhớ những chi tiết nhỏ ấy, nước mắt tôi tuôn rơi.
Dương Húc lấy hết tiền tiết kiệm, v/ay mượn bạn bè đồng nghiệp đóng viện phí cho mẹ tôi. Cuộc sống chúng tôi lại chật vật. Anh lại tái nghiệp tài xế Didi. Dù chẳng ki/ếm được bao nhiêu, mỗi lần về nhà anh đều mang theo bất ngờ nho nhỏ cho hai mẹ con - khi thì chiếc bánh ngọt, khi thì hộp dâu tươi, lúc lại hai que kẹo hồ lô...
Bạn thấy đấy, làm sao có chuyện sống với ai cũng như nhau? Đời này đâu có nhiều soái ca giàu có chung tình đến yêu đương nồng nhiệt với bạn. Phần lớn chỉ là hai con người bình thường trong thế giới phàm trần, tôn trọng, thấu hiểu, nương tựa nhau, cùng nhau đi qua cuộc đời phẳng lặng nhưng đôi chỗ sóng gió và ngập tràn hạnh phúc.
27.
Năm 35 tuổi, bộ truyện tranh do tôi sáng tác bỗng nổi tiếng. Những tập tiếp theo được đặt m/ua online và xuất bản mang về khoản thu kha khá. Nhờ nỗ lực và chút may mắn, các tác phẩm sau này đều được đón nhận, nhuận bút cũng khá.
Cuối cùng tôi cũng ki/ếm được tiền từ đam mê, trở thành người mà thuở nhỏ hằng mơ ước. Dương Húc vui lắm, mỗi lần tụ tập lại tự hào khoe với bạn bè: 「Vợ tôi giỏi lắm, là họa sĩ truyện tranh... tác phẩm của cô ấy rất được yêu thích.」
Thiên hạ đã nhiễm thói ba hoa của đàn ông trung niên từ bao giờ vậy?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, năm nay anh đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn phong độ như trai hai mươi. Tóc đen dày, da dẻ mịn màng, thân hình chuẩn chỉnh, đặc biệt là thể lực vẫn dẻo dai như thuở nào.
Làm tôi hoàn toàn thỏa mãn.
Để thưởng cho anh, tôi tặng chiếc xe anh thích từ lâu. Nhận xe hôm đó, anh vui như trẻ nhỏ, liên tục nói: 「Cảm ơn em!」
Cần gì phải cảm ơn chứ! Nếu không có anh gánh vác gia đình, cho em sống không lo nghĩ, nếu không có sự ủng hộ động viên của anh, làm sao em có được ngày hôm nay?
Anh luôn bảo lấy được em là phúc phận, nhưng gặp được anh chẳng phải là may mắn lớn đời em sao?
Ngoại truyện (Dương Húc)
Từ ngày cưới vợ, gã đàn ông thô kệch như tôi được đắp chăn hồng mềm mại thơm phức. Trên giường mọc ra kẹp tóc, sàn nhà đầy tóc rụng.
Tôi mãi nhớ ngày đầu gặp nàng, nàng nhặt nhạnh mảnh vỡ của tôi, rồi dần ghép nên cuộc đời trọn vẹn.
Năm 33 tuổi, nàng tặng tôi chiếc xe mơ ước bấy lâu. Tôi nhớ như in năm 13 tuổi khóc lóc đòi m/ua xe đạp, bị đ/á/nh hai trận nhưng mẹ vẫn không m/ua. Giờ chẳng rõ có thật muốn chiếc xe ấy không, hay chỉ muốn chứng minh bố mẹ còn thương mình.
Tôi luôn nỗ lực học tập, sống tốt, hiếu thảo hết mực, chỉ mong nhận được sự công nhận. Không phải tôi ng/u muội hiếu thuận, mà vì chưa từng được mẹ yêu thương nên cả đời khát khao tình mẫu tử, mãi kẹt lại tuổi mười ba.
Ngày nhận chiếc xe, tôi buông bỏ, bình thản chấp nhận sự thật phũ phàng - bố mẹ không yêu tôi. Không sao cả, tôi có người vợ tuyệt vời nhất thế gian.
Tôi sẽ dành cả đời yêu thương, tôn trọng, thủy chung với nàng, thậm chí sẵn sàng hi sinh tính mạng vì nàng.
(Hết)